Chương 589
“Biết rồi!” Hoắc trì Viễn sủng nịch xoa đầu Tề Mẫn Mẫn.
Tề Lạc vô cùng ghen tỵ nhìn bọn họ một cái, liền ngồi vào bên cạnh Tề Bằng Trình: “Ba, thời điểm chị đi nước cờ này, ba nên đi như vậy mới đúng.”
Tề Bằng trình ha ha cười nói: “Đi nhầm nên đành chịu thua thôi.”
Dương Nguyệt Quyên làm vẻ mặt sầu lo ngồi vào bên cạnh Tề Lạc, giống như không để ý hỏi: “Bằng Trình, thị trường tiêu thụ thuốc mới của chúng ta cũng không khả quan lắm, ông có nghĩ đến nên mở rộng thị trường không?”
“Ba, thuốc mới bán không tốt sao?” Tề Mẫn Mẫn nghe thấy Dương Nguyệt Quyên nói, lập tức quan tâm hỏi.
“Không đến nỗi! Vạn sự khởi đầu nan. Muốn đánh một trận lớn, liền không thể dễ dàng chiếm lấy thị trường của người Mỹ nhanh như vậy được.
Con cũng biết rõ, người trong nước cho dù biết rõ thuốc là do hãng nào sản xuất thì cũng sẽ nhập khẩu thuốc ngoại mà thôi. Chờ chúng ta trở nên lớn mạnh hơn, sự lựa chọn thuốc hàng đầu của người bệnh sẽ là thuốc của chúng ta.” Tề Bằng Trình vân đạm phong khinh cười, tựa hồ cũng không đặt khó khăn trước mắt vào trong lòng, một bộ dáng vô cùng kiên định.
“Thuốc của các người chủ yếu là nhằm vào nhóm người bị bệnh tim cùng bệnh huyết quản. Tôi vừa lúc có một cửa lớn, có thể giúp các người một chút” Hoắc trì Viễn trầm tĩnh nói.
“Đúng rồi! Anh rể chỉ cần nói một tiếng là chúng ta có thể bán thuốc cho một bệnh viện lớn. Chúng ta như thế nào lại không nghĩ tới?” Vẻ mặt Tề Lạc cười khẽ nói.
Tề Mẫn Mẫn vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Hoắc trì Viễn đang dựa vào đầu giường xem điện thoại, đi qua dựa vào trong lòng anh: “Chú, cảm ơn anh.”
“Sao thế.” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt nở nụ cười một cái: “Em không muốn ba em phá sản, anh sẽ giúp ông ấy.”
“Em biết là anh làm vì em.” Tề Mẫn Mẫn cảm động chớp tròng mắt.
Hoắc trì Viễn vậy mà có thể đặt thù hận xuống, chủ động đề xuất trợ giúp ba, cô không thể tưởng tượng được.
“Anh là vì muốn có nhiều người cùng giúp đỡ anh nuôi dưỡng con sâu gạo như em.” Hoắc trì Viễn nhéo má Tề Mẫn Mẫn, cười nói.
“Anh trốn không thoát trách nhiệm đâu! Gả con gái ra ngoài như tạt nước ra ngoài! Em đã không thể để ba nuôi nữa! Tất nhiên anh phải phụ trách nuôi dưỡng em rồi!” Tề Mẫn Mẫn khí phách ra lệnh.
Hoắc trì Viễn cười, nhẹ nhàng lau tóc cho cô: “Có thể nuôi được, anh muốn còn không được!”
Tề Mẫn Mẫn cười rất vui vẻ.
Hoắc trì Viễn nâng cằm cô lên, cúi đầu, hôn lên môi cô, hút vào một chút hương thơm. Trái tim lại vì phản ứng ngây ngô của cô mà mê muội.
Tuy không phải lần đầu tiên qua đêm trong phòng cô, nhưng là lần đầu tiên anh quang minh chính đại vào ở đây. Trong lòng anh có loại cảm giác kích thích đang không ngừng bành trướng.
Anh cởi áo somi và quần dài, sau đó áp lên người cô, đặt nụ hôn lên người cô.
Lần trước, anh lén lút xông tới, e sợ bị ai đó phát hiện ra, tự nhiên có một loại kích thích. Mà bây giờ, anh quang minh chính đại vào ở, tuy ít kích thích, nhưng có thể tùy tâm sở dục muốn cô, cho nên trái tim càng thêm vui sướng.
Cả một đêm, anh làm đủ trò trên người cô, mãi đến khi cô cầu xin tha thứ mới bằng lòng buông tha cho cô, để cô đi vào giấc ngủ.
Tề Mẫn Mẫn gắt gao ôm lấy eo của anh, ghé vào trên người anh, mệt mỏi nhắm mắt lại.