Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 573




Chương 573

“Hôn em đi!” Lynda bị những lời nói của Trịnh Húc làm cho cảm động, trong mắt có vương lệ. Nhiều năm như vậy, chị chỉ biết nhốt mình trong mối tình đơn phương nhiều năm mà không thoát ra được. Hóa ra, cảm giác được yêu lại hạnh phúc như vậy.

Trịnh Húc nhìn các đồng nghiệp xung quanh, hơi xấu hổ ho khan: “Sau khi tiệc kết thúc…… “

“Em muốn anh hôn em! Ngay bây giờ!” Lynda ôm lấy cổ Trịnh Húc, quyến rũ nheo mắt nhìn anh.

Trịnh Húc khẽ cắn môi, rốt cuộc không chịu nổi sự hấp dẫn mà nâng mặt Lynda lên, mãnh mẽ hôn lên môi cô.

Khi anh cảm nhận được sự trúc trắc của Lynda, có chút kích động, hôn càng nhiệt tình hơn.

Đột nhiên xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trịnh Húc mới hoàn hồn, lùi sau một bước, si mê nhìn gò má hồng của Lynda, dùng lực thở dốc.

“Xem ra công ty lại sắp có thêm chuyện vui rồi!” Hoắc trì Viễn cười nói, “Trợ lý Trịnh, thân thiết với bà xã là đặc quyền của tôi, cậu đừng tranh với tôi đó!”

Trịnh Húc đỏ mặt, cầm tay Lynda, trầm giọng nói: “Hoắc tổng, chúng tôi ra ngoài đi dạo!”

Tề Mẫn Mẫn nhìn Lynda thẹn thùng đi theo Trịnh Húc ra ngoài, vui vẻ dựa sát vào người Hoắc trì Viễn: “Hai người bọn họ đúng là đẹp đôi! Trai tài gái sắc!”

“Chúng ta cũng thế!” Hoắc trì Viễn kiêu ngạo nói.

“Chúng ta giống như sói xám lớn và cô bé quàng khăn đỏ vậy! Anh đủ tiêu chuẩn của lang sói mà!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói xong, buông cánh tay Hoắc trì Viễn ra, cười chạy đi.

Hoắc trì Viễn đuổi theo một tay bắt lấy Tề Mẫn Mẫn khiêng lên.”Chú, thả em xuống!” Tề Mẫn Mẫn bối rối vùng vẫy.

Hoắc trì Viễn dùng lực vỗ một cái lên mông cô, đầy uy hiếp nói: “Không được lộn xộn!”

“Hoắc trì Viễn, anh muốn đi đâu?” Tề Mẫn Mẫn nhìn chính mình bị Hoắc trì Viễn khiêng đi càng ngày càng rời xa đám người liền cảm thấy không ổn hỏi lại.

“Làm chuyện mà sắc lang nên làm!” Hoắc trì Viễn phúc hắc cười nói.

Đi vào thang máy, anh liền thả Tề Mẫn Mẫn xuống, nhiệt tình hôn lên đôi môi còn đang mấp máy không ngừng vì thở gấp của cô.

“Chú, em biết sai rồi!” Tề Mẫn Mẫn một bên né tránh đôi môi của Hoắc trì Viễn, một bên cười áy náy nói, “Cái kia… Hai ta đều là trai tài gái sắc.”

“Muộn rồi!” Thanh âm Hoắc trì Viễn khàn khàn nói.

Lúc thang máy dừng ở tầng chót, anh bế bổng Tề Mẫn Mẫn lên, cất bước ra khỏi thang máy.

Khi thấy Hoắc trì Viễn lấy thẻ mở cửa phòng, Tề Mẫn Mẫn bĩu môi hờn dỗi: “Hoắc trì Viễn, anh đã sớm có chuẩn bị rồi đúng không?”

“Anh biết chính mình đối với em không có năng lực chống cự.” Hoắc trì Viễn đặt Tề Mẫn Mẫn lên giường, tiện tay bắt đầu cởi cà- vạt.

Tề Mẫn Mẫn thừa dịp anh cởi tây trang liền lăn vài vòng, từ bên kia giường nhảy xuống: “Hôm nay bãi công! Em không muốn cùng anh vận động đâu!”

Hoắc trì Viễn nhanh chóng xoay người tới, ném Tề Mẫn Mẫn trở về, áp cô ở dưới thân: “Kháng nghị không có hiệu quả!”

Tề Mẫn Mẫn che lấy môi mỏng Hoắc trì Viễn muốn hôn xuống, thành thật nói: “Không có TT!”

Hoắc trì Viễn cười cười cắn đầu ngón tay Tề Mẫn Mẫn: “Còn đang trong kỳ an toàn.”

“Hoắc trì Viễn!” Tề Mẫn Mẫn thất bại quát nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.