Chương 565
Tề Mẫn Mẫn bị anh làm cho mệt đến mức nằm úp sấp trên giường, bất mãn kháng nghị: “Em muốn đi ngủ!”
“Không phải đang ngủ sao?” Hoắc trì Viễn hôn lên gáy của cô, vừa cười nói.
“Em không nói cái này, là ngủ thật sự cơ!” Tề Mẫn Mẫn hối hận đánh vào gối đầu.
“Nha đầu, em đang nói khẩu lệnh sao?” Hoắc trì Viễn phúc hắc cười hỏi.
Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc trì Viễn làm cho tức giận đến trợn trắng mắt.
Cô thực sự không nên hảo tâm gọi anh trở về phòng ngủ, làm hại chính mình không được ngủ.
Anh mạnh như vậy, là muốn dùng hành động nói cho cô biết, anh vẫn đang cực kỳ trẻ sao, tinh thần phấn chấn bồng bột sao?
Đột nhiên Hoắc trì Viễn xoay người, ôm Tề Mẫn Mẫn vào người mình: “Được, không lăn qua lăn lại em nữa, đi ngủ!”
Tề Mẫn Mẫn sửng sốt.
Anh khinh địch tha cho cô như vậy rồi hả?
“Là thật sự đi ngủ!” Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng ngón tay lên, ngoéo tay với Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn buồn cười ngéo tay cô: “Thật sự!”
Tề Mẫn Mẫn này mới thả tâm nằm úp sấp lên người Hoắc trì Viễn, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Tề Mẫn Mẫn vừa ngáp vừa xuống lầu, dáng vẻ thiếu ngủ nghiêm trọng.
Hoắc trì Viễn đang đọc báo nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn xuống lầu, liền ném báo lên trên bàn, đi nhanh qua chào đón: “Dậy rồi?”
“Buồn ngủ quas1” Tề Mẫn Mẫn ôm ẽo Hoắc trì Viễn, bất mãn kháng nghị: “Đều tại anh!”
“Được, do anh!” Hoắc trì Viễn kiêu ngạo cười to.
“Nếu em đi học ngủ gật, giáo viên nhất định sẽ gọi anh đến trường rồi phê bình cho mà xem.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn nói.
“Em đi học đi ngủ đâu có chuyện gì liên quan tới anh? Giao viên sẽ không hồ đồ như thế.” Vì Tề Mẫn Mẫn nói mà Hoắc trì Viễn cong mắt lên, cười tà tứ.
“Em sẽ nói cho giáo viên biết, anh không cho em đi ngủ!” Tề Mẫn Mẫn hùng hổ nói.
“Em định nói sao?” Hoắc trì Viễn nói xong, thoải mái cười to.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt lên: “Em nói với giáo viên, anh trừng phạt em, không cho em đi ngủ!”
“Là trừng phạt! Em nhốt anh ở bên ngoài trừng phạt! Giao viên hiểu được! Hoắc trì Viễn cười trừng mắt nhìn.
“Hoắc trì Viễn!” Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ cười to.
Tối hôm qua cô nói để cho anh đi ngủ, anh liền trở nên không bình thường.
Hoắc trì Viễn cúi người, hôn lên mặt Tề Mẫn Mẫn một cái: “Được, không tức giận.”
Dì Lưu nhìn thấy Hoắc trì Viễn giống như trẻ con chơi đùa với Tề Mẫn Mẫn, vui mừng nở nụ cười.
Hạ Trấn Viễn tạm thời bị cách chức, vẫn không nhận được điện thoại của viện trưởng. Mấy ngày trôi qua, ông ở nhà cũng đứng ngồi không yên.
“Mẹ Minh Minh này, bà nói viện trường có khi nào sẽ sai thải tôi không?”
“Cái này rất khó nói. Minh Minh đã xin lỗi con dâu viện trưởng, sao còn chưa cho người ta đi làm chứ?” Mẹ Hạ cũng rất lo lắng.