Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 557




Chương 557

Nếu Hạ Minh Minh có thành ý, hẳn sẽ không đi chất vấn cô, mà nên là giải thích mới đúng.

Nếu cô ta một chút thành ý cũng không có, cô đây cũng chẳng cần khách khí với cô ta nữa.

Có đôi khi quá khách khí lại biến thành yếu đuối.

Không phải tất cả mọi người ai làm sai cũng đều có thể tha thứ.

Tỷ như Hạ Minh Minh!

Đúng lúc này, Vương Giai Tuệ từ dưới lầu chạy tới. Cô vừa đến liền thấy Tề Mẫn Mẫn cùng Hạ Minh Minh là bộ dáng giương cung bạt kiếm, liền biết hai cô lại vì chuyện hôm trước mà cãi nhau. Cô khẩn trương chạy đến, cười hỏi Hạ Minh Minh: “Minh Minh, cậu là đang giải thích chuyện hôm trước với Tề Mẫn Mẫn sao?”

”Giải thích?” Hạ Minh Minh không nghĩ tới người thứ nhất vạch trần cô không phải Tề Mẫn Mẫn, mà là đồng minh của cô Vương Giai Tuệ.

”Là chuyện hôm trước bọn mình hạ thuốc xổ vào trong cơm trưa của Tề Mẫn Mẫn ấy.” Vương Giai Tuệ cố ý lớn tiếng nói.

Các bạn học xung quanh nghe thấy lời Vương Giai Tuệ nói, lập tức liền bắt đầu chụm đầu kề tai nhau nói nhỏ.

”Hạ Minh Minh này rõ ràng là một bộ dáng nhu thuận hiểu lý lẽ, không nghĩ tới lại tâm ngoan thủ lạt như vậy.”

”Cũng quá ác độc rồi? Hạ thuốc xổ!”

Nghe thấy lời mọi người xì xào bàn tán xung quanh, khuôn mặt Hạ Minh Minh lập tức tái nhợt. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Vương Giai Tuệ một cái: “Đầu óc cậu bị ngập nước à? Khi nào thì tôi thông đồng với cậu hại người vậy?”

”Minh Minh, sao cậu có thể nói như vậy? Tuy chủ ý là của tớ, nhưng thuốc xổ là cậu kiếm. Cậu nói thuốc kia không thể mua được ở các hiệu thuốc trong nước, là sản phẩm của Mỹ, tác dụng của thuốc cực kỳ mạnh, một viên thuốc nhỏ cũng có thể khiến cho Tề Mẫn Mẫn bị hạ đường huyết, mất nước. Cậu lo lắng nhưng vẫn đưa cho tớ ba viên. Chuyện này cậu quên rồi sao?”

”Cậu…Cậu… Cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy? Tôi nghe không hiểu!” Hạ Minh Minh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ. Vương Giai Tuệ này là đồ phản bội! Vậy mà dám ở trước mặt bao nhiêu người khai ra chuyện hai cô làm việc xấu. Đầu óc thật sự bị hỏng rồi sao?

”Minh Minh, tớ cũng đã biết sai rồi, cũng đã nói lời xin lỗi với Tề Mẫn Mẫn. Cậu ấy cực kỳ khoan dung độ lượng, lập tức liền tha thứ cho tớ.

Minh Minh, cậu cũng nói xin lỗi với Tề Mẫn Mẫn đi.” Vương Giai Tuệ đẩy bả vai Hạ Minh Minh, đẩy cô ta tới trước mặt Tề Mẫn Mẫn.

“Vương Giai Tuệ, thuốc là mình đưa cho cậu, nhưng sao mình biết được cậu lấy thuốc đi hại người? Tự cậu đưa cho Tề Mẫn Mẫn lại hắt nước bẩn lên người mình sao!” Hạ Minh liều chết không chịu thừa nhận.

“Hạ Minh, có gan dám làm dám nhận. Lại nói chuyện nhận sai này, Tề Mẫn Mẫn sẽ không so đo với chúng ta!” Vương Giai Tuệ cười nói với Hạ Minh.

“Giai Tuệ, nếu như giải thích thì cũng cần thực tâm thành ý mới được. Chúng ta đừng ép Hạ Minh. Xin lỗi bị ép thì cũng không có ý gì. Mình biết là ai hại mình, thế là đủ rồi!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền bắt đầu rời khói, đeo túi sách vào phòng học.

“Hạ Minh, cậu chết cũng không thừa nhận đối với chính cậu cũng không có gì hay. Lại nói, hai chúng ta đúng là có chỗ quá đáng. Cho tới giờ Tề Mẫn Mẫn chưa từng hại chúng ta, ngược lại là chúng ta hết lần này đến lần khác trêu chọc cô ấy. Cậu nói lời xin lỗi đi.” Vương Giai Tuệ thành khẩn khuyên nhủ: “Chồng của Tề Mẫn Mẫn là Hoắc trì Viễn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.