Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 549




Chương 549

Khi Tề Mẫn Mẫn đang kháng nghị thì hai mẹ con Vương Giai Tuệ đẩy cửa vào.

Vương Giai Tuệ đứng ở cửa nhỏ giọng hô: “Tề Mẫn Mẫn!”

Lý Á Lệ nhìn thấy Hoắc trì Viễn, giọng cực kỳ áy náy, cùi người: “Hoắc tổng!”

Nghe giọng nói, Tề Mẫn Mẫn dừng vùng vẫy, đỏ mặt trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn một cái, nhanh chóng vuốt tóc lại, sau đó quay đầu nhìn Vương Giai Tuệ: “Vương Giai Tuệ, bạn tìm mình có việc gì?”

”Tề Mẫn Mẫn, mình tới xin lỗi bạn!” Vương Giai Tuệ thành khẩn nhìn Tề Mẫn Mẫn, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc của Hoắc trì Viễn, trong lòng cô ta cảm thấy sợ hãi. Người đàn ông kia có một cảm giác không giận mà uy khiến cho cô ta có áp lực rất lớn. Cô ta cảm thấy sợ hãi, đầu cúi thấp.

”Xin lỗi mình? Bạn làm gì có lỗi với mình sao?” Tề Mẫn Mẫn gảy tóc, kiêu ngạo nhìn Vương Giai Tuệ.

Vương Giai Tuệ đi lên trước một bước: “Tề Mẫn Mẫn, thực xin lỗi! Là mình cho thuốc xổ vào trong cơm trưa của bạn, hại bạn bị tiêu chảy!”

”Vì sao? Vương Giai Tuệ, bình thường hai chúng ta không thù không oán sao bạn muốn hại mình?” Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc hỏi.

”Vì ghen tị!” Vương Giai Tuệ ngẩng đầu, nhìn Tề Mẫn Mẫn cực kỳ áy náy.

”Ghen tị?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Vương Giai Tuệ, “Chỉ vì ghen tị mà bạn đi hại người khác? Bạn không cảm thấy bản thân quá ác độc sao?”

”Thật xin lỗi, mình bị sự ghen tị làm cho mù quáng!” Vương Giai Tuệ hối hận nhắm mắt. Khi mở mắt ra trong đó có chứa chút nước. “Mình và mẹ nương tựa nhau mà sống nên cuộc sống cực kỳ gian khổ. Quần áo của mình chưa từng có cái nào quá 100 Tệ một món nhưng mà mỗi ngày bạn có thể mặc những bộ quần áo mấy vạn liền. Mình bị mất kiểm soát nên oán hận mới có thể gây ra việc ác độc như vậy. Tề Mẫn Mẫn, mình biết sai rồi. Nếu bạn còn tức giận, mình vẫn còn thuốc ở đây, mình có thể ở trước mặt bạn uống nó, gấp nhiều lần!”

Nói xong, Vương Giai Tuệ lấy từ trong túi một lọ thuốc.

Tề Mẫn Mẫn lạnh mặt nói với bảo vệ: “Chú Lưu, rót ly nước đi!”

Cô muốn nhìn xem rốt cuộc Vương Giai Tuệ hối hận thật hay chỉ diễn trò mà thôi!

Bảo vệ lập tức chạy tới phòng bếp, chỉ chốc lát liền bưng một ly nước đi ra.

Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng dặn dò nói: “Đưa cho cậu ấy!”

Vương Giai Tuệ tiếp nhận ly nước, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn vẫn luôn nhíu mày nhìn mình, biết đối phương cũng không tin cô chân thành, cho nên cô lập tức mở lọ thuốc, đổ ra trong lòng bàn tay một nắm, ngửa đầu liền muốn nuốt vào.

”Không cần!” Lý Á Lệ xông tới, cướp thuốc ở trong tay con gái, “Giai Tuệ, mẹ uống giúp con! Mẹ không cần đi làm, bụng đau vài ngày cũng không sao, nhưng con còn phải đến trường. Mẹ vẫn luôn trông cậy vào con có thể đỗ được vào một trường đại học trọng điểm, để cho mẹ được hãnh diễm trước người nhà họ Vương.”

”Mẹ, mẹ đừng tranh của con được không! Thân thể mẹ cũng không được tốt.Con đau bụng vài ngày cũng không thành vấn đề. Lại nói, đây là con nợ Tề Mẫn Mẫn.” Vương Giai Tuệ rất nhanh liền lấy được thuốc trong tay mẹ, nước mắt lăn dài trên má.

” Con nợ, mẹ trả giúp con cũng thế! Ngoan! Đưa thuốc cho mẹ!” Lý Á Lệ không chịu buông tha, dùng sức nắm lấy tay con gái, nghĩ muốn lấy thuốc từ trong tay con gái.

Ngay tại lúc hai mẹ con các cô quấn lấy nhau tranh thuốc, Tề Mẫn Mẫn đột nhiên lạnh nhạt quát: “Đủ rồi! Các người muốn diễn trò thì xin mời về nhà rồi diễn! Tôi không có nhiều thời gian rảnh để thưởng thức!”

Vương Giai Tuệ phịch một tiếng quỳ tới trước mặt Tề Mẫn Mẫn, hối hận rơi lệ nói: “Tề Mẫn Mẫn, mình không có diễn trò. Mẹ là quá yêu mình nên không nỡ.”

Nói xong, cô liền cầm toàn bộ thuốc nhét vào trong miệng, sau đó liền muốn bưng ly nước uống vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.