Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 543




Chương 543

“Mình đã lĩnh giáo qua bản lĩnh của cô ấy.” Ninh Hạo thản nhiên cười: “Hoắc trì Viễn sẽ không coi trọng cô ấy, cậu đừng lo lắng.”

“Mình hoàn toàn không lo lắng về Hoắc trì Viễn.” Tề Mẫn Mẫn cười nói: “Lớp trưởng, Hoắc trì Viễn đến rồi, mình đi đây!”

“Hôm nay ở trường thế nào?” Tề Mẫn Mẫn vừa lên xe, Hoắc trì Viễn đã quan tâm hỏi han.

“Tâm trạng rất tốt.” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói. “Em thả ra chút tin tức cho Hạ Minh Minh và Vương Giai Tuệ biết, bọn họ đều sợ đến mức không dám trêu chọc em. Em còn tưởng phải mất đến vài ngày, thì ra là những người chỉ dám bắt nạt kẻ yếu.”

“Là vì chồng em lợi hại.” Hoắc trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, kiêu ngạo nói.

Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cánh tay Hoắc trì Viễn, cười nói:”Hoắc trì Viễn, thầy giáo dạy Anh văn của em khen rằng đoạn văn ngắn hôm trước em viết rất hay, thầy còn nói em được dạy dỗ siêu siêu tốt.”

“Em có phải rất đắc ý không!” Hoắc trì Viễn thản nhiên nở nụ cười.

“Em đắc ý nên mới khoe khoang mà!” Tề Mẫn Mẫn kiêu hãnh dựa vào Hoắc trì Viễn làm nũng, tươi cười so với ánh nắng xuân tươi đẹp buổi sáng còn kiều diễm hơn ba phần.

Hoắc trì Viễn chỉ vào mặt mình, thản nhiên cười hỏi:”Có phải nên thưởng cho anh không?”

Tề Mẫn Mẫn đưa hai tay ôm lấy gương mặt anh, hôn thật mạnh lên đôi môi mỏng của anh:”Vậy được chưa?”

“Không đủ!” Hoắc trì Viễn ôm lấy gáy Tề Mẫn Mẫn, hôn cô nhiệt tình.

Tề Mẫn Mẫn đẩy ngực Hoắc trì Viễn, không ngừng thở gấp sẵng giọng:”Anh mau lái xe đi!”

“Muốn ăn cái gì?” Hoắc trì Viễn buông Tề Mẫn Mẫn ra, vừa khởi động xe vừa hỏi.

Tề Mẫn Mẫn nghĩ nghĩ rồi giơ ngón tay lên bắt đầu nói:”Sủi cảo tôm thủy tinh, thịt bò viên, sầu riêng giòn, bánh trôi nước, lòng bò…”

“Xem ra hôm nay khẩu vị không tồi.” Hoắc trì Viễn cười nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn xoa xoa bụng, đáng thương nói:”Người ta mang bụng đói từ hôm qua đi học, hôm nay phải bồi bổ thật tốt! Chú, chúng ta ra nhà hàng ở bến cảnh ăn điểm tâm được không?”

“Em thích là được rồi.” Hoắc trì Viễn xoay tay lái, rẽ vào một con đường khác đi thẳng đến nhà hàng bên bến cảng.

Hôm nay đi làm anh lo lắng cả ngày, sợ dạ dày cô không tốt, sợ cô mệt mỏi mất sức, sợ cô… Tóm lại là lo lắng bao nhiêu thứ.

Vừa rồi thấy cô sức khỏe dồi dào, nỗi lo cả một ngày có thể yên tâm rút xuống.

Đến nhà hàng điểm tâm, Hoắc trì Viễn dừng xe, nắm tay Tề Mẫn Mẫn đi vào.

Gọi một bàn trà bánh, Hoắc trì Viễn bắt đầu đầu gắp rau cho Tề Mẫn Mẫn:”Tuy rằng dạ dày đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn nên ăn nhiều đồ ăn nhẹ. Thịt bò viên chỉ nên ăn một ít thôi, đồ dầu mỡ chỉ cho phép ngồi nhìn, ăn gạo nếp sẽ không dễ tiêu hóa…”

“Thế còn sủi cảo tôm thủy tinh và vây cá hấp?” Tề Mẫn Mẫn nhìn một bàn đầy đồ ăn, toàn là Hoắc trì Viễn gọi, những thứ không ăn được đã chiếm hết một nửa, món cô thích ăn lại có mỗi sủi cảo tôm thủy tinh và vây cá hấp.

“Mỗi món ăn nhiều nhất hai miếng thôi. Sủi cảo củ cải là có thể tùy ý ăn.” Hoắc trì Viễn đặt trước mặt Tề Mẫn Mẫn một cái bát nhỏ tinh xảo.”Ăn hết bát cháo này đi.”

“Em không thích sủi cảo củ cải, em cũng không muốn ăn cháo. Em muốn ăn cái này…” Tề Mẫn Mẫn làm nũng rằng đồ ăn ngon trên bàn hoặc bị Hoắc trì Viễn nghiêm túc cấm ăn hoặc chỉ cho phép ăn một chút.

Hoắc trì Viễn cười cười gắp một miếng thịt nướng vào trong miệng, vừa thưởng thức vừa nói:”Những thứ này là anh tự gọi cho mình. Em….không được ăn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.