Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 527




Chương 527

”Người không liên quan! Không muốn nhìn!” Hoắc trì Viễn vừa lái xe, vừa trả lời.

”Cô ta là em vợ anh nha! Sao lại có thể không liên quan gì!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm ngẩng đầu, cười nhìn Hoắc trì Viễn. Sau đó, dùng giọng điệu của Tề Lạc hỏi: “Anh rể, có một cô em vợ xinh đẹp như thế này anh không thấy động lòng sao?”

Hoắc trì Viễn cúi đầu, cắn lên chóp mũi Tề Mẫn Mẫn, cười mị hoặc: “Nếu như anh động lòng không phải em sẽ khóc sao?”

”Chơi chẳng vui gì cả!” Tề Mẫn Mẫn buông cánh tay Hoắc trì Viễn ra, về chỗ ngồi của mình.

Hoắc trì Viễn vươn bàn tay to, dùng lực vò tóc Tề Mẫn Mẫn.

”Hoắc trì Viễn…… “ Tề Mẫn Mẫn cắn ngón tay, nghiêng đầu nhìn Hoắc trì Viễn, vẻ mặt nghiêm túc.

”Uhm, hử?” Hoắc trì Viễn hơn lên giọng, khó hiểu nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái.

”Từ nhỏ, Tề Mẫn Mẫn đã thích cướp đoạt mọi thứ từ em. Em cảm thấy rất sợ.

Nếu chỉ cần tiền có thể mua được thì bị cô ta đoạt cũng không sao. Nhưng anh thì không được!” Tề Mẫn Mẫn cực kỳ nghiêm túc nói.

Hoắc trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, vừa vuốt ve đầu cô, vừa trịnh trọng thề:“Nhóc con, tin tưởng anh! Cũng tin tưởng vào bản thân. Trái tim anh rất nhỏ, không đủ để chứa người nữa đâu!”

Tề Mẫn Mẫn nắm chặt áo Hoắc trì Viễn, tâm trạng cực kỳ phức tạp vừa vui vừa buồn.

Anh nói trái tim anh rất nhỏ, cô tin điều này. Nhưng mà cô không biết trái tim anh không chỉ giành riêng cho cô, còn có Tưởng Y Nhiên. Mà cô không có tư cách để đi tranh đoạt với Tưởng Y Nhiên.

Nhìn bầu trời dần trở lên sáng, Tề Mẫn Mẫn đột nhiên nhớ tới hôm nay là thứ hai, cô lo lắng ngẩng đầu, kết quả đụng trúng cằm Hoắc trì Viễn, đau đến ôm đầu giải thích với anh: “Thực xin lỗi! Anh có bị đau không?”

Hoắc trì Viễn dừng xe ở ven đường, cau mày tới gần Tề Mẫn Mẫn, nhẹ xoa chỗ đầu mà cô vừa bị đụng phải: “Gấp cái gì?”

”Hôm nay còn phải lên lớp, mà túi sách của em vẫn còn ở nhà.” Tề Mẫn Mẫn yếu ớt cắn môi.

Cằm Hoắc trì Viễn cũng thất cứng?

Đỉnh đầu cô bị va làm cho đau điếng, nước mắt cũng đã nhanh chóng rơi xuống.

Nghe thấy Tề Mẫn Mẫn nói, Hoắc trì Viễn rõ ràng thở dài một hơi. Anh cười cúi đầu, không ngừng xoa nơi bị đụng phải trên đầu cô: “Túi sách anh đã cho người mang đến.”

”Không mặc đồng phục sẽ bị trừ điểm.” Tề Mẫn Mẫn nhìn váy còn đang mặc trên người, khẩn trương nói.

”Cũng đã mang theo!” Hoắc trì Viễn chỉ chỉ ở ghế đằng sau, cười nói, “Đã sớm chuẩn bị cho em rồi.”

”Chú, tối qua anh tới tìm em, có phải là đã đánh chủ ý ngủ lại nhà em luôn đúng không?” Tề Mẫn Mẫn quyệt miệng nhỏ, bất mãn chất vấn.

Hoắc trì Viễn làm như suy nghĩ một phen, môi mỏng khẽ nhếch, mày kiếm cũng dãn ra, hồi lâu đáp lại một câu: “Có thể nói là như vậy.”

” Chú..!!! Sắc lang!” Tề Mẫn Mẫn quên đi đau đớn ở đỉnh đầu, vung lên nắm tay nhỏ, dùng lực đánh không ngừng vào lồng ngực Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn bắt lấy đôi bàn tay Tề Mẫn Mẫn, quyến rũ cười nói: “Anh thề lúc ấy chỉ nghĩ muốn ôm em an ủi, không nỡ để em rơi nước mắt, không muốn em phải cô đơn tịch mịch. Là em quá dụ người, nên anh mới không nhịn được.”

”Còn muốn lừa em nữa hả?” Tề Mẫn Mẫn khó xử trừng mắt nhìn anh.

Cái gì mà quá dụ người?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.