Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 517




Chương 517

”Phục vụ!” Hoắc trì Viễn vẫy tay với nhân viên. “Gọi đồ!”

”Đây là anh muốn trốn phạt!” Hoắc Nhiên nói móc Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn không để ý đến Hoắc Nhiên, nhận lấy thực đơn, chọn vài món nổi tiếng rồi đưa thực đơn đến trước mặt Tề Bằng Trình: “Chú muốn ăn gì?”

Tề Bằng Trình không nghĩ tới Hoắc trì Viễn sẽ khách khí với ông như vậy, cảm động đến mức thiếu chút nữa nước mắt rơi xuống. Đây có phải Hoắc trì Viễn tha thứ cho ông rồi không? Ông run rẩy cầm lấy thực đơn, cảm động cười nói: “Những món Tề Mẫn Mẫn, chú đều thích cả!”

”Ba, gọi mấy món này đi! Con biết ba thích mà!” Tề Mẫn Mẫn nhận thực đơn gọi thêm vài món. Bình thường, ba đều chiều cô, cô thích món gì thì ba ăn món đó nhưng cô biết khẩu vị của ba khác với cô. Cô thích ăn ngọt mà ba thích món cay và chua.

”Bảo bối, sao con biết?” Tề Bằng Trình có chút cảm động.

”Con là con gái ba mà! Đương nhiên biết rồi!” Tề Mẫn Mẫn ôm cánh tay Tề Bằng Trình, nhăn mũi làm nũng.

”Đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi sao lại như trẻ con thích làm nũng ba như vậy chứ?” Dương Nguyệt Quyên cười, sẵng giọng nói, “Thông gia, mọi người đừng trách!”

”Thích làm nũng không có gì không tốt cả. Hoắc Tương nhà chúng tôi quá độc lập, tôi hi vọng có một đứa con gái giống như Tề Mẫn Mẫn!” Chu Cầm nhàn nhạt nói.

Tề Mẫn Mẫn cảm động nhìn về phía mẹ chồng. Mẹ chồng và Hoắc trì Viễn không hổ là mẹ con, tính cách thật sự giống nhau như đúc. Cho dù nói những lời quan tâm xong thì vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Bà nội đã nói cho cô biết từ sớm, mẹ chồng cô chỉ ác khẩu thôi nhưng tâm rất tốt. Quả đúng là vậy!

”Mẹ, sau này ngày nào con cũng bám, làm nhũng với mẹ. Mẹ đừng chê con phiền đó!” Cô dựa vào bả vai ba, cười ngọt ngào nói với Chu Cầm.

”Mẹ cầu còn không được!” Chu Cầm hơi mỉm cười.

Dương Nguyệt Quyên xấu hổ ngậm miệng, ngượng ngùng cười một chút.

Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, hai gia đình cũng nói chuyện phiếm.

Bây giờ Tề Mẫn Mẫn mới biết kỳ thật mẹ chồng rất dễ ở chung. Vậy mà trước kia cô rất sợ mẹ chồng. Mỗi lần đối diện với bà, cô đều cảm thấy lo lắng không thôi. Vậy mà hôm nay cô và mẹ chông có thể nói chuyện cả ngày.

Cơm nước xong xuôi, hai bên gia đình bàn chuyện hôn lễ, thời gian, chi tiết quá trình, cùng số lượng tân khách cần mời.

Thời điểm đang nói chuyện vui vẻ, Chu Cầm lấy ra một túi thêu màu hồng tuyệt mỹ từ trong túi xách ra, đưa tới trước mặt Tề Bằng Trình nói: “Ông thông gia, đây là sính kim**, không nhiều không ít vừa vặn 888 vạn, một con số may mắn.”

> ”Khiến nhà thông gia phải tốn kém rồi.” Tề Bằng Trình khách khí nói. Ông chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề sính kim.”Kỳ thật không cần nhiều như vậy, đây cũng chỉ là hình thức, tấm lòng mới là điều quan trọng.”

”Là Tiểu Viễn tự bỏ ra.” Bà nội Hoắc vui vẻ địa cười nói.”Thằng bé yêu vợ mình nhiều như thế. Chúng ta hẳn là nên cao hứng.”

888 vạn sính kim, đủ để thấy được Hoắc trì Viễn coi trọng yêu thương Tề Mẫn Mẫn nhiều như thế nào.

Bà vốn nghĩ cả đời này Tiểu Viễn cũng sẽ không yêu thêm một ai nữa, Tề Mẫn Mẫn thực là cứu tinh của Cố gia bọn họ, để cho Tiểu Viễn nguyện ý yêu thêm lần nữa.

Thật tốt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.