Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 501




Chương 501

“Chẳng lẽ anh muốn mọi người biết anh đã qua đêm trong phòng em?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, bất mãn nhìn Hoắc trì Viễn.

Đây là căn phòng cô đã ở mười tám năm, trừ ba ra, chưa từng có ai khác bước vào.

Nếu mọi người đều nhìn thấy Hoắc trì Viễn bước ra từ phòng cô, nhất định sẽ đoán ra đêm qua bọn họ đã làm cái gì, cô sẽ rất ngại khi ra ngoài gặp người khác.

Hơn nữa, cô không muốn để Tề Lạc gặp lại Hoắc trì Viễn.

Không hiểu sao, cô đối với Tề Lạc tràn ngập đề phòng, cho dù mục tiêu của Tề Lạc đã chuyển qua lớp trưởng, cô cũng không muốn để Tề Lạc tiếp xúc quá nhiều với Hoắc trì Viễn.

“Biết thì biết. Em là vợ của anh, sao anh không thể qua đêm trong phòng em chứ?” Hoắc trì Viễn nhăn mặt, lạnh nhạt hỏi.

“Người ta rõ ràng là theo ba về nhà, anh như vậy bọn họ sẽ cảm thấy anh không thể rời xa em. Chú, hãy suy nghĩ vì thanh danh của anh, anh vẫn nên tránh đi đi.” Tề Mẫn Mẫn ôm Hoắc trì Viễn, tươi cười đáng yêu, nghịch ngợm dỗ anh.

“Anh thấy người sợ là em đấy chứ?” Hoắc trì Viễn nhéo chóp mũi Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều cười hỏi. Tuy rằng hôm qua anh đã lặng lẽ lên lầu, nhưng không hề có nghĩa anh sợ bị người nhà họ Tề nhìn thấy.

Tề Mẫn Mẫn là vợ của anh, anh ngủ cùng cô trên một cái giường là chuyện quá bình thường.

Tề Mẫn Mẫn chột dạ thè lưỡi:”Anh lại thông minh như vật ư?”

Cô lạ ngại để cho ba biết tối qua Hoắc trì Viễn đến đây, sơ ba trêu chọc cô.

Xấu hổ chết đi được!

“Mặc kệ em. Ngồi dậy nào!” Hoắc trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, đi về phía nhà tắm.

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy trên bồn rửa tay chỉ có một bộ đồ dùng rửa mặt, liền hô một tiếng “Hỏng rồi.”

“Có bàn chải đánh răng dùng rồi không?” Hoắc trì Viễn vuốt mất sợ tóc trên mặt Tề Mẫn Mẫn, đạm mạc hỏi.

Tề Mẫn Mẫn ra sức lắc đầu.

“Em đánh răng trước đi. Anh dùng của em.” Hoắc trì Viễn bóp kém đánh răng cho Tề Mẫn Mẫn.

“Anh không ngại bẩn sao?” Tề Mẫn Mẫn thận trọng nhìn Hoắc trì Viễn.

Theo cô được biết. ai làm bác sĩ của có bệnh nghiện sạch.

Hoắc trì Viễn cầm hai cánh tay cô, cười cụng vào trán cô:”Nước bọt của em anh đã ăn bao nhiêu lần! Thêm một lần cũng không sao.”

Tề Mẫn Mẫn lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt:”Chú, anh không thể nói chuyện bình thường một chút được sao?”

Hoắc trì Viễn dùng sức xoa đầu Tề Mẫn Mẫn:”Cái này gọi là chuyện vợ chồng thú vi! Biết chưa?”

Tề Mẫn Mẫn khẽ cười lè lưỡi:”Biết hay không biết thì cũng trôi theo dòng nước hết rồi.”

“Bướng!” Trong mắt Hoắc trì Viễn tràn đầy sự yêu thương.

Tề Mẫn Mẫn vội đánh răng, rồi rửa bàn chải lại lần nữa, sau đó đưa cho Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn nhận lấy bàn chải đánh răng, bóp kem ra rồi đứng đánh răng cạnh Tề Mẫn Mẫn, một chút vẻ mặt ghét bỏ cũng không có.

“Chú, lần tới em sẽ chuẩn bị cho anh một bộ mới.” Tề Mẫn Mẫn tràn ngập áy náy nói với Hoắc trì Viễn.

“Dùng của em cũng như nhau thôi mà.”

Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ mở cửa phòng, thấy trên hành lang không có ai, mới vẫy tay với Hoắc trì Viễn: “Chú à, đi mau!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.