Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 497




Chương 497

”Em bị tiêu chảy! Hoắc trì Viễn, em rất mệt!” Tề Mẫn Mẫn vừa thấy Hoắc trì Viễn, khóe mắt đã hồng lên, tủi thân muốn khóc. Cả buổi trưa cố gắng kiên cường nhưng khi nhìn thấy Hoắc trì Viễn đã hoàn toàn biến mất. Cô ôm cổ Hoắc trì Viễn, mệt mỏi dựa vào người anh.

Hoắc trì Viễn ôm lấy vai cô, bước đến xe Maybach cách đó không xa. Lái xe cầm ba lô trong tay anh, mở cửa chỗ ngồi đằng sau cho họ rồi ngồi vài ghế lái, để ba lô sang bên cạnh, khởi động xe.

Ninh Hạo đứng trước cổng trường, khuôn mặt cô đơn nhìn bóng xe Maybach dần đi xa, khẽ thở dài.

Tề Mẫn Mẫn đã tìm được người bảo vệ, nhưng người đó không phải cậu.

Cậu siết chặt nắm đấm, cắn chặt môi, bắt buộc bản thân không để ý đến sự đau đớn trong lòng kia.

”Lớp trưởng, chưa ai đón bạn sao? Có cần ba mình chở bạn về không?” Hạ Minh Minh đến bên cạnh Ninh Hạo, cười lấy lòng.

”Không cần!” Ninh Hạo liếc mắt nhìn Hạ Minh Minh một cái rồi bước đến chiếc xe màu đen đỗ ở đằng xa.

Hạ Minh Minh ảo não nhìn Ninh Hạo không chút lưu tình mà rời đi, giông như cô ta là mầm bệnh truyền nhiễm. Cô ta tức giận dậm chân.

Ngồi ở trong xe, Tề Mẫn Mẫn không cần giả vờ nữa, ôm bụng tủi thân nói: “Đau quá!”

”Tiểu Trương, đi bệnh viện!” Hoắc trì Viễn khẩn trương nói với tài xế.

”Không cần đâu! Em uống thuốc rồi!” Tề Mẫn Mẫn lập tức túm chặt cánh tay Hoắc trì Viễn, ngăn lại: “Sẽ không nhanh có hiệu quả như vậy! Vẫn sẽ khó chịu!”

”Sao lại bị tiêu chảy? Hay trưa nay em đi ăn vặt ở ngoài đường hả?” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn ngồi lên đùi anh, vừa giúp cô xoa bụng, vừa đau lòng hỏi.

”Không có! Em chưa bao giờ mua đồ ăn vặt ở ngoài cả! Là bị người khác hạ thuốc xổ đó!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mắt nói.

Nghe cô nói vậy, cả người Hoắc trì Viễn cứng lại, dựng mày lên, lạnh lùng hỏi: “Là ai?”

”Là Hạ Minh Minh và Vương Giai Tuệ!” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, giọng nghẹn ngào: “Mấy người đó thừa dịp em ra ngoài nhận điện thoại của anh mới trộn thuốc xổ vào trong phần cơm của em. Nếu không phải lớp trưởng báo, em còn tưởng mình ăn đổ ăn hỏng!”

Nhớ lại cả buổi trưa khó chịu, cả người mệt mỏ khiến cô tức giận muốn chửi người.

Sao lại có cô gái ác độc như vậy chứ?

”Anh sẽ xử lý!” Khuôn mặt Hoắc trì Viễn căng lại, lạnh lùng nói.

Anh biết Tề Mẫn Mẫn tuy tùy hứng nhưng chưa bao giờ gây thương tổn cho người khác. Hai cô gái kia lại tổn thương cho người phụ nữ của anh, đúng là mượn gan trời rồi!

”Hoắc trì Viễn, cảnh cáo họ một chút là được rồi! Em cũng không muốn gây thù gì! Em chỉ muốn khoảng thời gian còn lại khi học cấp ba, mấy người đó không tiếp tục hãm hại em là được!” Tề Mẫn Mẫn dưa vào người Hoắc trì Viễn, nói thật, “Ba của Hạ Minh Minh làm tại bệnh viện XX. Anh nhờ ba tìm lý do đình chỉ ông ta vài ngày là được. Mẹ của Vương Giai Tuệ đang làm tại Hoắc Y, cứ cho bà ta thôi việc là được!”

”Đơn giản như vậy là tha cho mấy người đó sao?” Hoắc trì Viễn yêu chiều ôm chặt Tề Mẫn Mẫn. Không ngờ Tề Mẫn Mẫn lại thiện lương như vậy. Nếu là anh, anh tuyệt đối sẽ không đơn giản bỏ qua cho bọn họ. Ví dụ như anh sẽ khiến cả đời này của Hạ Minh Minh và Vương Giai Tuệ mỗi lần nghe đến tên Tề Mẫn Mẫn sẽ sợ đến mức cả người phát run.

”Ba của Hạ Minh Minh sắp sửa trở thành chủ nhiệm khoa. Nếu biết em là con dâu của ba nhất định sẽ cho Hạ Minh Minh một trận. Có ba cô ta, chắc chắn Hạ Minh Minh sẽ không dám sinh sự đâu. Mà Vương Giai Tuệ không có cha. Nếu như mẹ cô ta không có việc làm thì cuộc sống của bọn họ cũng xảy ra vấn đề. Chúng ta chờ Vương Giai Tuệ tới cầu ta.” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng cười một chút. Dù sao chuyện trộn thuốc sổ này cô không có chứng cứ. Cho nên, cô muốn Vương Giai Tuệ và Hạ Minh Minh tự động khai nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.