Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 44 4




Chương 444

”Tôi phải đi gọi điện thoại bảo người ta điều tra con bé Tề Lạc này! Cũng không thể để cô ta hủy diệt tiền đồ của Tiểu Hạo được! Có thể xứng với con trai chúng ta ít nhất cũng phải là gia đình có quyền thế!”

Ninh Hướng Thiên nói xong, định lên phòng làm việc gọi điện.

Ninh Phu nhân cau mày nói: “Tiểu Hạo tự biết chừng mực, ông đừng nên ép con quá! Chờ thằng bé thi đậu đại học Q hoặc sang Anh du học thì tình cảm giữa nó và Tề Lạc cũng sẽ dần phai nhắn. Bọn nó cũng tự động mà chia tay thôi!”

”Được! Tôi cho nó thời gian chia tay!” Ninh Hướng Thiên gật đầu.

Ninh Hạo trốn vào một góc ở trên tầng hai nghe ba mẹ nói chuyện, khóe môi nhếch lên.

Ba ngăn cản mới đúng theo ý muốn của cậu. May mắn Tề Lạc là con gái riêng của Tề Bằng Trình. Nếu không thật sự cậu cũng chẳng muốn hi sinh chuyện tình cảm của bản thân như vậy!

Sau khi Tề Mẫn Mẫn đi ngủ, Hoắc trì Viễn khom lưng sờ sờ cái trán của cô, phát hiện ra có chút mồ hôi lạnh, anh liền xoay người đi vào phòng vệ sinh cầm một chiếc khăn nóng đặt lên trán cô. Sau đó anh đi lấy Laptop, một bên dựa đầu giường làm việc, một bên quan sát bệnh tình của Tề Mẫn Mẫn.

Giờ phút này, dưới lầu Tề Lạc căn bản là không ngủ được.

Cô ghen tị với Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn bốc đồng vậy mà có thể nhận được sự yêu thương của mọi người.

Mà người vẫn luôn nhu thuận như cô lại chẳng được ai yêu.

Cô không cam lòng!

Tề Mẫn Mẫn chẳng những không bị hủy trong sạch, ngẫu nhiên lại còn được gả cho người tốt như vậy. Điều này làm cho Tề Mẫn Mẫn dù có bị ghen ghét hơn nữa cô cũng không cam lòng.

Hoắc trì Viễn thật sự là một người đàn ông ngu dốt, đã ăn một trận mất mặt nhục nhã như vậy trước truyền thông chỉ vì Tề Mẫn Mẫn vậy mà có bao nhiêu cơ hội trả thù tốt như thế nhưng anh ta vẫn không tận dụng, lại còn ngu ngốc đi cưới Tề Mẫn Mẫn làm vợ.

Hủy đi người yêu thương nhất trong lòng anh ta là một quân cờ vô dụng mà mẹ đã hạ. Chẳng những không hại được Tề Mẫn Mẫn mà còn để cho cô ta nhặt được cái phúc trong họa, được người tài phú, bạc triệu vây quanh, không, có lẽ là phải là bạc tỷ mới đúng.

Hoắc trì Viễn, người đàn ông này quả thực là thâm tàng bất lộ, anh giống như một câu đố, rất ít khi truyền thông có thể mò được đến anh. Cũng chính vì vậy mà gia đình của anh như thế nào không một ai có thể biết được.

Nguyên bản cô ta cho rằng Hoắc trì Viễn cùng lắm cũng chỉ là một bác sĩ chuyên môn bình thường của Trung Quốc, tài sản nhiều nhất cũng chỉ đến trăm triệu. Không nghĩ tới trong nhà anh khắp nơi đều là đồ cổ. Đằng kia là chiếc khăn lụa vàng che phủ lên chiếc bàn gỗ lim được trạm khắc tinh tế. Cô ta vừa mới lên mạng tra cứu một phen, có người nói rằng cái bàn này phải có giá đến nghìn vạn. Trong nhà anh ta vơ đại một cái cũng có giá không dưới một triệu.

Anh ta như thế nào mà có thể trong năm năm ngắn ngủi đã tích lũy được khối tài sản kếch sù như thế!

Tề Lạc không chỉ có ghen tị, mà đối với Hoắc trì Viễn còn nảy sinh ra một loại sùng bái nhất định.

Nhân vật lợi hại như vậy tại sao lại có thể là anh rể của cô ta chứ!

Chẳng nhẽ cô ta cứ như vậy mà để cho Tề Mẫn Mẫn hưởng thụ khối tài sản bạc tỷ này sao!

Tề Mẫn Mẫn mơ mơ màng màng cảm giác được có người sờ trán cô, cô liền cố sức mở to mắt. Đúng lúc đó cô bắt gặp được ánh mắt tràn đầy lo lắng của Hoắc trì Viễn, giọng nói khàn khàn yếu ớt kêu lên một tiếng”Hoắc trì Viễn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.