Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 43 5




Chương 435

Cô thật vất vả mới làm cho Hoắc trì Viễn thừa nhận thích cô, còn chưa thưởng thức chút ngọt ngào nào thì Hoắc Nhiên lại chạy đến đây.

“Đúng là em đã tàn phá khung cảnh rồi. Tội lỗi quá!” Hoắc Nhiên dùng sức đấm vào ngực, dường như hối hận nhưng trong mắt lại đầy ý cười.

Hoắc trì Viễn dùng sức đạp Hoắc Nhiên một cái:”Diễn đủ chưa!

Hoắc Nhiên vừa ôm chân vừa cười nói:”Đủ rồi! Đủ rồi! Anh thật là nham hiểm!”

Hoắc trì Viễn lấy cặp nhiệt độ trong người Tề Mẫn Mẫn, nhìn thoáng qua rồi đưa cho Hoắc Nhiên:”Nếu đã đến rồi thì xem bệnh cho Tề Mẫn Mẫn đi. Cô ấy vẫn sốt cao không hạ, lại phát bệnh rồi.”

“Ho khan sao? Một ngày sốt mất lần? Nhiệt độ cao nhất là bao nhiêu…” Hoắc Nhiên đặt hộp thuốc lên bàn bắt đầu hỏi han bệnh tình.

Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt đứng đắn của Hoắc Nhiên, Tề Mẫn Mẫn thấy có chút không quen. Hoắc Nhiên như vậy mới ra dáng một bác sĩ.

Cô giống như một bệnh nhân ngoan ngoãn, trả lời từng câu một.

Hoắc Nhiên lấy một thanh đè lưỡi từ trong hộp thuốc ra, nghiêm trang nói:”Há mồm. A!”

“Hoắc Nhiên, anh có thể không tỏ ra nghiêm trang như vậy không. Em buồn cười.” Tề Mẫn Mẫn rốt cục không nhịn được, cười đến ngã vào lòng Hoắc trì Viễn.

Hoắc Nhiên bất mãn dựng mày:”Em vẫn luôn đứng đắn! Ok!

“Hay cứ không đứng đắn như trước đi!” Tề Mẫn Mẫn cười nói. Cô đã quen nhìn thấy một Hoắc Nhiên phóng khoáng không chút câu nệ. Vừa thấy anh lấy thanh đè lưỡi bảo cô nói “A” làm cho cô nhớ lại lúc trước bị ốm thì bác sĩ riêng cũng đã nói như vậy, vừa cầm kẹo vừa dỗ cô há mồm. Nhớ lại lại thấy buồn cười.

“Em dành toàn bộ sự đứng đắn của em cho bệnh nhân rồi.” Hoắc Nhiên nói, ‘Nhanh lên, há mồm! Không há mồm em sẽ bảo anh em làm hộ đấy!”

Tề Mẫn Mẫn che miệng bất mãn nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái:”Anh của anh thì liên quan gì?”

“Em nói chị dâu nhỏ phải phối hợp một chút! 8 giờ em còn phải về trực ban.” Hoắc Nhiên đảo cặp mắt trắng dã.

“Nghe lồi.” Hoắc trì Viễn ôm thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, hôn lên trán cô một cái,”Để Hoắc Nhiên xem cho em.”

Tề Mẫn Mẫn nghe lời Hoắc trì Viễn, lập tức ngoan ngoãn há miệng.

Hoắc Nhiên dùng thanh đè lưỡi đè lên đầu lưỡi Tề Mẫn Mẫn, lấy đèn pin chiếu vào bên trong xem một chút:”Yết hầu có chút sưng đỏ, nhưng không có mủ.

Có thể là do trúng gì nặng. Anh, anh tiêm cho chị dâu một mũi đi.”

Hoắc Nhiên nói xong, liền lấy ra mấy cái kim tiêm trong hộp thuốc:”Em có mang theo mấy bình thuốc, anh, nếu chị dâu nhỏ lại sốt cao nữa thì anh hãy cho chị ấy một mũi.”

Hoắc trì Viễn nhận ống tiêm, nói cảm ơn.

”Em không tiêm đâu!” Tề Mẫn Mẫn che mông, sợ hãi nói.

”Anh trai em tiêm không đau đâu! Thả lỏng, không có việc gì cả!” Hoắc Nhiên dụ dỗ Tề Mẫn Mẫn giống như dỗ đứa bé.

”Bởi vì hai người là bác sĩ, không hiểu được sự đau khổ của người bệnh!” Tề Mẫn Mẫn nhất quyết không đồng ý.

”Nghe lời nào, tiêm vẫn dễ chịu hơn là bị bệnh!” Hoắc trì Viễn vừa thuần thục lấy thuốc, vừa nói.

Giọng nói của Hoắc trì Viễn thần ký trấn an sự sợ hãi của Tề Mẫn Mẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.