Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 42 7




Chương 427

Hoắc trì Viễn vỗ vỗ má Tề Mẫn Mẫn, khí thế nói:”Ra ngoài chờ đi!”

Tề Mẫn Mẫn cầm lấy IPAD, cười đi ra khỏi bếp.

Vốn muốn vì Hoắc trì Viễn mà nấu cơm, kết quả lại để anh làm đầu bếp.

Tuy rằng không làm đầu bếp, nhưng lại được anh yêu thương như vậy, cô cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Bọn họ giống như đã trở về những ngày trước kia.

“Mau uống thuốc trên bàn!” Hoắc trì Viễn đột nhiên thò đầu ra khỏi phòng bếp, nhắc nhở Tề Mẫn Mẫn.

“Vâng.” Tề Mẫn Mẫn nghe lời cầm thuốc trên bàn lên, uống một hơi hết, rồi bắt đầu ôm IPAD chơi trờ chơi.

…..

Ninh Hạo đang ngồi trong nhà hàng McDonald, nhìn ngôi biệt thự cách đó không xa, ánh mặt có chút ảm đạm.

Nơi đó có người anh yêu, nhưng anh lại không có lý do gì để đến gặp cô.

“Thăm bệnh? Lấy thân phận là bạn học.”

Lý do nào cũng không thể được.

Anh ảo não vò tóc.

Đột nhiên anh nhìn qua thông báo tin nhắn QQ trên màn hình điện thoại, liền cầm lên xem. Khi anh thấy tên của Tề Mẫn Mẫn, lập tức hồi hộp ngồi thẳng người.

“Lớp trưởng, cậu đang ở ngoài đường à?”

“Ừm.” Ninh Hạo lập tức trở lại bình thường,”Hạ sốt chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi. Cậu thi cử thế nào?”

“Đều qua rồi.” Ninh Hạo trả lời đơn giản.

“Tớ biết cậu nhất định sẽ làm được mà!”

“Đề năm nay khá đơn giản.” Ninh Hạo khiêm tốn nói.

“Đâu có? Là do cậu lợi hại! Mấy bài cuối trong đề toán hôm qua quá khó. Tớ làm mãi không xong.”

“Đó là tại cậu bị ốm.”

“Cậu chỉ thích trêu chọc tớ.”

“Tớ nói thật. Gần đây cậu đã tiến bộ rất nhiều.” Ninh Hạo khen ngợi chân thành.

“Đó là không muốn cho người ta nói rằng năng lực dạy dỗ của cậu không tốt.” Lời nói thốt ra cùng với gương mặt tươi cười.

Thấy Tề Mẫn Mẫn bình phục, Ninh Hạo không khỏi cười rộ lên.

Không thể làm người yêu, anh chỉ có thể rút lui mà lựa chọn tiếp tục làm bạn tốt. Trâm trạng của Tề Mẫn Mẫn hơn một tháng nay không được tốt, anh không dám hỏi, chỉ có thể yên lặng quan tâm cô. Vì muốn làm cho vẻ ưu sầu trên mặt cô bớt đi một chút, anh đã không ngừng giảng bài cho cô. Có lẽ đầu óc không được nhàn rỗi nên anh rất ít khi phải nhìn cô đến ngẩn ngơ cả người.

“Nghỉ ngơi cho tốt. Phải uống thật nhiều nước.” Ninh Hạo quan tâm trả lời.

“Ừm. Trước tiên chúc cậu đứng thứ nhất.”

“Tớ không lợi hại như vậy đâu.” Khóe môi Ninh Hạo có chút ý cười. Tề Mẫn Mẫn tuyệt đối tin tưởng năng lực học tập của anh.

“Chắc chắn là cậu rồi! Nếu cậu đứng thứ hai thì ai dám đứng thứ nhất?”

“Hi vọng tất cả mọi người đều phải thật giỏi.”

“Cố lên! Tớ out đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.