Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 42 3




Chương 423

“Hay là, bà gọi đi?” Hoắc Nhiên đưa điện thoại cho bà nội.

“Không có dũng khí!” Bà nội Hoắc vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Hoắc Nhiên,”Đưa điện thoại cho bà!”

Hoắc Nhiên nhanh tay bấm dãy số của Hoắc trì Viễn rồi nhét di động vào tay bà nội.

Lúc này, tín hiệu vang lên lại nửa ngày cũng không có ai bắt máy.

“Làm cái gì không biết? Lâu như vậy cũng không bắt máy.” Bà nội Hoắc lẩm bẩm.

Tề Mẫn Mẫn dựa vào người Hoắc trì Viễn, ngón tay vẽ vòng vòng trên lồng ngực anh: “Chú à, anh không nghe điện thoại sao?”

Hoắc trì Viễn hôn lên đỉnh đầu cô, khàn giọng nói: “Không nghe! Hôm nay ở bên em, không tiếp điện thoại của bất cứ ai!”

“Nhỡ có việc gì quan trọng…… “ Tề Mẫn Mẫn gác cằm lên ngực Hoắc trì Viễn, cười hỏi.

Điện thoại lại kêu thêm hai lần nữa, không biết có việc gì quan trong mà Hoắc trì Viễn cũng không thèm nhìn để mặc cho điện thoại kêu không ngừng.

Cô thật sự lo lắng ảnh hưởng đến công việc của anh.

Tuy cô thật sự hi vọng anh có thể ở bên cạnh cô như hôm nay vậy nhưng cô biết sự nghiệp đối với đàn ông đều quan trọng hơn những thứ khác.

“Nếu là công việc, tiện thể để rèn luyện Trịnh Húc và Lynda một chút. Còn nếu là việc riêng thì quan tâm làm gì?” Hoắc trì Viễn ngang ngược nói.

Về công việc, anh cực kỳ tín nhiệm Trịnh Húc và Lynda. Hai người đó đi theo anh đã bốn năm, trở thành trợ thủ đắc lực không thể thiếu của anh cũng không phải không có nguyên nhân.

Nếu công ty xảy ra vấn đề, lúc anh đi vắng Trịnh Húc và Lynda có thể giải quyết ổn thỏa. Hai người kia, việc khiến anh đau đầu nhất chính là Lynda có tình cảm với anh.

Anh không có cách cấm người khác yêu mình. Cho nên anh chỉ có thể làm ngơ. Tề Mẫn Mẫn sùng bái, giơ ngón cái lên với anh: “Có khí phách!”

Hoắc trì Viễn hơi nhếch miệng, cười xoa đầu Tề Mẫn Mẫn: “Có muốn ngủ nữa sao?”

“Ngủ nhiều nên cả người không có sức lực, chẳng muốn động đậy gì cả!” Tề Mẫn Mẫn dựa vào trước ngực Hoắc trì Viễn, yếu ớt nói.

Hoắc trì Viễn vuốt ve khuôn mặt tái xanh của Tề Mẫn Mẫn: “Ai bảo em ngủ trên sàn nhà một đêm cơ chứ?”

“Lòng đau nên không có cảm giác lạnh nữa!” Tề Mẫn Mẫn ôm eo Hoắc trì Viễn, đau khổ nói.

Xem đoạn băng Hoắc trì Viễn và Tưởng Y Nhiên ân ái ở bên nhau, cô không có cách nào mặc kệ quá khứ của Hoắc trì Viễn. Anh đã từng yêu một người con gái như vậy nhưng cũng không phải cô.

“Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo! Bây giờ đã hiểu chưa?” Hoắc trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, trái tim cũng cảm thấy đau khi thấy Tề Mẫn Mẫn đau khổ.

“Ừm! Không có lần sau đâu!” Giọng nói của Tề Mẫn Mẫn rất nhẹ.

“Anh sẽ khóa nó lại!” Hoắc trì Viễn vừa vuốt tóc Tề Mẫn Mẫn, vừa nói.

Căn phòng kia tràn ngập hồi ức của Tưởng Y Nhiên, anh không muốn để Tề Mẫn Mẫn vào đó nhưng anh muốn thử buông bỏ quá khứ. Anh muốn thử xem nếu không có Tưởng Y Nhiên, anh có thể có cuộc sống mới hay không. Anh biết rõ để có được cuộc sống mới này có lẽ anh sẽ chịu cảm giác như bị lột da, chắc chắn sẽ rất đau. Dù sao Tưởng Y Nhiên cũng làm bạn với anh 23 năm liền.

Cho nên anh cũng nên vĩnh viễn khóa căn phòng đó lại.

“Khóa nó?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Hoắc trì Viễn, “Chú à, nếu anh nhớ đến Tưởng Y Nhiên thì làm sao bây giờ?”

“Em ở bên cạnh, giúp anh!” Hoắc trì Viễn nắm chặt tay Tề Mẫn Mẫn, giọng nói khàn khàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.