Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 39 5




Chương 395

“Buông!” Tề Mẫn Mẫn liều mạng đánh Hoắc trì Viễn, chống cự sự nhiệt tình của anh, “Anh nên tiếp tục…… hận em…… hung dữ với em…… Không cần đồi xử tốt với em! Nếu không em sẽ tham lam!”

Hoắc trì Viễn áp Tề Mẫn Mẫn xuống giường, ngừng hôn môi cô, đôi mắt lạnh lẽo của anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của cô: “Tôi cho rằng, xa nhau có thể khiến tôi rõ ràng tình cảm của tôi với em! Nhưng tôi phát hiện càng lúc càng rối tinh lên!”

“Không cần suy xét làm gì nữa! Cứ tiếp tục hận đi!” Tề Mẫn Mẫn mất mát nói.

Hoắc trì Viễn không nói gì, chỉ là dùng sức ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực.

“Em đau đầu.” Tề Mẫn Mẫn suy yếu cau mày, “Có thể buông em ra không??.”

Hoắc trì Viễn nghe được lời Tề Mẫn Mẫn, liền dùng ngón cái mát xa hai huyệt Thái Dương cho cô: “Trán nóng đến dọa người. Như thế nào lại bị cảm nghiêm trọng như vậy?”

“Đau bụng kinh, ngủ không được, liền không cẩn thận xông vào phòng chiếu phim. Sau đó xem một chút rồi cứ như vậy ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại thì đã phát hiện ra chính mình đang nằm trên mặt đất.” Tề Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, nhu nhược trả lời.”Thực xin lỗi, em tuyệt đối sẽ không bao giờ vào đó nữa.”

Đôi mắt Hoắc trì Viễn sâu thẳm, thanh âm khàn khàn nói: ” Là anh đã làm tổn thương em.”

“Là lỗi của em.” Tề Mẫn Mẫn xoay đầu, cuộn mình lại, đưa lưng về phía Hoắc trì Viễn, không muốn anh mát xa cho cô. Nếu Hoắc trì Viễn không nói ra, trái tim cô cũng sẽ không đau đớn đến như vậy.

Lòng hiếu kỳ giết chiết người.

Cô bởi vì tò mò nên mới đi nhòm ngó bí mật của người khác, chẳng qua là vừa lúc lại bị bắt được.

Chỉ có thể tự trách lấy bản thân mình.

Tò mò cái gì!

Sau khi xem qua video Hoắc trì Viễn ngọt ngào bên Tưởng Y Nhiên, cô chỉ có thể càng thêm đau lòng hơn mà thôi.

Cho dù cô có tu luyện thêm mười năm nữa cũng không thể nào có được khí chất tao nhã phiêu dật như tiên, giọng nói ngọt ngào dịu dàng như vậy được.

Trong lòng càng thêm tê tâm liệt phế! Tự biết càng thêm xấu hổ!

Đây là tâm trạng của cô sau một đêm xem Video clip ấy.

Tề Mẫn Mẫn xa cách làm cho Hoắc trì Viễn không thể thích ứng được, bàn tay anh đưa ra cách cô mấy phân liền sững lại, anh vô cùng sửng sốt.

Khi anh nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn cuộn tròn người lại co rúc thành một cục, liền lập tức cởi giày leo lên giường, nằm xuống gắt gao ôm cô vào trong ngực, dùng một tay giúp cô xoa xoa bụng.

“Không cần!” Tề Mẫn Mẫn dùng lực cố tách bàn tay của Hoắc trì Viễn ra, không cho anh nhìn đến cô.

“Nghe lời!” Giọng nói Hoắc trì Viễn khàn khàn ra lệnh, tay vẫn luôn đặt ở trên bụng Tề Mẫn Mẫn.

Hơi thở anh phả vào bên tai Tề Mẫn Mẫn, hại cô co rúm một phen.

Nếu không thể cho cô tình yêu, thì xin đừng cho cô thêm hi vọng.

Hoắc trì Viễn cứ một hồi tức giận lại một hồi ôn nhu như vậy, là muốn hành hạ cô đến chết sao!

Cô thật sự không muốn như vậy!

“Em từ bỏ! Từ bỏ! Van cầu anh!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức lắc đầu, đôi mắt ngập nước năn nỉ Hoắc trì Viễn cho cô được yên tĩnh một chút.

Hoắc trì Viễn gắt gao ôm chặt lấy Tề Mẫn Mẫn, mặt dính sát vào đôi má Tề Mẫn Mẫn, một bên hôn vành tai của cô, một bên nói: “Thực xin lỗi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.