Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 37 9




Chương 379

“Chồng?” Hoắc trì Viễn trầm tư, lặp lại hai chữ này. “Chồng” so với “Phu quân” thì thân mật hơn. Sự bén nhọn trong lòng anh bắt đầu bị mài đi từng chút một.

Chồng, vợ.

Anh và Tề Mẫn Mẫn.

Khi hai người bọn họ về đến cửa bệnh viện thì gặp được Ưng Mẫn.

“Ưng Mẫn.” Hoắc trì Viễn thản nhiên cười chào hỏi đối phương.”Hôm nay trực đêm à?”

“Vâng. Ngày nào cũng giải phẫu, đã mệt muốn chết mà vẫn phải trực bạn.” Ưng Mẫn lộ ra vẻ đáng thương cười nói.

“Không có cách nào. Làm bác sĩ là phải như vật mà.”Hoắc trì Viễn đồng tình nói.

“Anh đang cảm thấy mình may mắn vì không làm bác sĩ nữa sao?” Ưng Mẫn đẩy cặp kính cận, nửa làm nũng hỏi lại.

“Không. Chỉ cảm thấy bọn em thật vất vả.” Hoắc trì Viễn nghiêm túc giải thích.

Tề Mẫn Mẫn thấy Ưng Mẫn coi như chính mình như không tồn tại làm nũng với Hoắc trì Viễn, trong lòng có chút không vui.

Đúng như vừa rồi cô có nói, Hoắc trì Viễn cả người tỏa sáng, đi đến đâu cũng phát ra hào quang. Rất nhiều phụ nữ không hê quan tâm đến việc anh đã kết hôn, cho dù giống như thiêu thân lao vào lửa cũng phải nhào vào lòng anh một lần.

Mà Hoắc trì Viễn chỉ đối với Ưng Mẫn là không hề lạnh nhạt, nên cô mới cô ta cướp đi Hoắc trì Viễn.

“Vất vả như vậy cũng không có ai thương.” Ưng Mẫn ghen tị nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn đang rúc vào người Hoắc trì Viễn, bất đắc dĩ nói.

“Vậy mau mau tìm một người thật tốt yêu thương em đi.” Hoắc trì Viễn dùng ngữ điệu giống như một người anh trai khuyên nhủ.

“Cứ nói như không ai thèm rước em vậy.” Ưng Mẫn ra vẻ phóng khoáng cười nói, “Có người đang theo đuổi em, em đang xem xét.”

“Chúc mừng.” Hoắc trì Viễn nói từ đáy lòng.

“Hoắc trì Viễn, em có bệnh nhân có bệnh án tương đối phức tạp! Anh có thể giúp em xem một chút không?” Ứng Mẫn nói xong, ánh mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn đầy phức tạp.

Từ buổi gặp mặt lần trước, Hoắc trì Viễn cũng không đồng ý gặp cô ta một mình nữa, ngay cả liên quan đến công việc có việc muốn nhờ anh. Anh đều lấy cớ bận mà từ chối.

Cô ta biết, Hoắc trì Viễn thay đổi là vì Tề Mẫn Mẫn.

“Đã nhiều năm rồi anh không đụng đến phẫu thuật, sợ không giúp được gì cho em! Anh có một người bạn giờ đang làm ở chuyên khoa não bệnh viện trung tâm X!” Hoắc trì Viễn nói xong lấy một tập danh thiếp, tìm danh thiếp của người bạn học kia đưa cho Ứng Mẫn, “Anh cũng đã nói với cậu ấy. Cậu ấy cũng đồng ý rồi, em cứ việc làm phiền cậu ấy!”

Trái tim Ứng Mẫn lạnh lẽo, nhận lấy danh thiếp kia nhưng vẻ mặt lại mất mác: “Cảm ơn anh!”

Nghe giọng điệu của Hoắc trì Viễn như vậy chắc hẳn đã có chuẩn bị từ trước. Có lẽ anh cũng không muốn tiếp xúc riêng với cô nữa.

Tề Mẫn Mẫn có sức hấp dẫn như vậy sao!

Cô ta ngẩng đầu nhìn Tề Mẫn Mẫn, phát hiện Tề Mẫn Mẫn cũng đang nhìn cô ta. Nhưng trong ánh mắt kia không có vẻ châm biếm mà là đồng tình.

Lòng tự trọng của cô ta không cho phép có người đồng tình, cô ta đứng thẳng lưng, cười nói: “Hoắc trì Viễn, hai người mau đi thăm ông Tề đi! Gặp lại sau!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.