Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 37 4




Chương 374

“Khẩu Phật tâm xà bốn chữ này đến hôm nay tôi mới hiểu nó có ý nghĩ gì!” Tề Mẫn Mẫn ý tứ xâu xa nhìn Tề Lạc và Dương Nguyệt Quyên.

Tề Bằng Trình nghe được lời nói của Tề Mẫn Mẫn, nhíu mày, đẩy Tề Lạc ra:”Ba có chút không thoải mái, vừa cười một chút lại muốn phát bệnh.”

Tề Lạc cười ngọt ngào nói:”Ba, ba nằm xuống nghỉ ngơi đi, con giúp cha xoa bóp huyệt thái dương.”

“Mọi người cũng chưa ăn cơm chiều phải không?” Tề Bằng Trình không trực tiếp từ chối đề nghị của Tề Lạc, uyển chuyển hỏi,”Nguyệt Quyên, bà đưa bọn nhỏ đi ăn chút gì đi. Tôi muốn ngủ một lát.”

Tề Lạc có chút xấu hổ, cong cái miệng nhỏ nhắn, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại tươi cười.

Tề Mẫn Mẫn thu hết phản ứng của Tề Lạc vào trong mắt, không khỏi cười lạnh. Mẹ con họ cho rằng người già thì trí tuệ cũng kém đi sao? Diễn vụng về như vậy cũng không biết ý tứ mà còn bày ra!

“Cha, con giúp cha.” Tề Lạc ngồi bên giường, ôm cổ Tề Bằng Trình nói.

“Không cần! Các con ăn xong nhớ đem cà chua đắp mặt về cho ba.” Tề Bằng Trình cười từ chối.

“Để một mình bà ở lại con rất lo lắng.” Tề Lạc làm nũng ở trong lòng Tề Bằng Trình.

Tề Mẫn Mẫn một tay kéo Tề Lạc đứng lên, đẩy ra khỏi phòng bệnh:”Cô ở chỗ này ba mới không thể an tĩnh nghỉ ngơi. Bảo cô đi ăn cơm thì đi nhanh lên! Đừng làm cho cha mất hứng!”

Tề Lạc suýt chút nữa thì bị Tề Mẫn Mẫn đẩy ngã xuống đất, chật vật đứng vững:”Chị, sao chị lại thô lỗ như vậy?”

“Tôi còn có thể thô lỗ hơn nữa! Cô thích thì thử xem?” Tề Mẫn Mẫn mặt lạnh tanh, tràn ngập uy hiếp nói.

Tề Lạc khẽ cắn môi, cười hì hì hai tiếng:”Không dám!”

Dương Nguyệt Quyên nhìn thấy con gái bị khinh thường, lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh, sẵng giọng nói với Tề Mẫn Mẫn:”Chị em các con im lặng một chút! Không biết tim ba các con đang không được thoải mái sao? Còn dám náo loạn trước mặt ông ấy!”

“Mẹ, con không náo loạn với chị.” Tề Mẫn Mẫn oan ức dựa sát vào lòng Dương Nguyệt Quyên.

Dương Nguyệt Quyên đau lòng vỗ lưng con gái:”Ngoan!”

Tự đem mình ra trách cứ chính là đang ám chỉ Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn nghe ra ý tứ của Dương Nguyệt Quyên, lạnh lùng nở nụ cười:”Ba là vì ai mới thành ra như vậy trong lòng bà rõ nhất. Đừng có giả bộ trước mặt tôi!”

Sắc mặt Dương Nguyệt Quyên trở nên cực kỳ khó coi.

Hoắc trì Viễn cười mỉa đi qua trước mặt Dương Nguyệt Quyên:”Tôi phải cảm ơn bà.

Tôi không cần nhúng một ngón tay vào, tập đoàn Bằng Trình cũng sắp bị hủy, không thể không có công lao của bà.”

Nghe được lời nói của Hoắc trì Viễn, Dương Nguyệt Quyên rốt cuộc không cười nổi nữa.

“Hoắc trì Viễn, nói như thế nào cậu cũng là con rể của Tề gia, tập đoàn Bằng Trình gặp vấn đề, đối với cậu cũng chẳng có gì tốt đẹp cả!” Dương Nguyệt Quyên đuổi theo, cao ngạo nói, “Cậu không thể thấy chết mà không cứu được!”“Đối với tôi cũng chẳng có vấn đề!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng, kiêu ngạo nói xong, nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn rời khỏi bệnh viện.

“Anh rể, đợi em với!” Tề Lạc nhìn thấy Hoắc trì Viễn muốn bỏ mặc mẹ con cô ta, muốn đi ăn cơm riêng với Tề Mẫn Mẫn, lập tức đuổi theo: “Anh rể, anh đi nhanh như vậy làm gfi chứ?”

Hoắc trì Viễn mím môi, lạnh nhạt nói: “Đói!”

“Tề Lạc, cũng có nhiều nhà hàng như vậy, hai người ko cần đi theo chúng tôi!” Tề Mẫn Mẫn muốn bỏ mặc hai mẹ con Tề Lạc lại, nhưng bị Hoắc trì Viễn ngăn cản. “Thêm hai đôi đũa mà thôi!” Đôi mắt Hoắc trì Viễn không thể hiện gì đảo mắt nhìn hai mẹ con Tề Lạc, khóe môi nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.