Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 36 6




Chương 366

“Hai người bọn họ ở bên nhau từ khi đi nhà trẻ, có khi đá…”: “Nhưng Tề Mẫn Mẫn kết hôn rồi…”

“Kết hôn thì sao? Vẫn có thể vượt tường?” Vương Giai Tuệ trào phúng nói, âm thanh của cô rất lớn, tất cả bạn học trong lớp đều có thể nghe thấy được.

Tề Mẫn Mẫn oan ức trừng mắt: “Vương Giai Tuệ, nói chuyện phải có chứng cớ!”

“Tôi nói cậu sao mà cậu phải vơ vào mình? Có phải có tật giật mình không?” Vương Giai Tuệ khiêu khích hỏi.

Tề Mẫn Mẫn tức giận chạy lên, dùng lực cho Vương Giai Tuệ một cái tát.

“Cô đánh tôi?” Vương Giai Tuệ nhảy dựng lên, định đánh nhau với Tề Mẫn Mẫn.

Ninh Hạo sợ Tề Mẫn Mẫn bị thương, lập tức chạy đến tách hai người ra: “Dừng tay!”

Vương Giai Tuệ bất bình chỉ vào Tề Mẫn Mẫn: “Là cô ta ra tay trước!”

“Đủ rồi! Hôm nay tôi liền nói cho rõ ràng, để tránh các bạn đoán mò. Tôi và Tề Mẫn Mẫn chỉ là quan hệ bạn học, giống như các bạn mà thôi. Nếu các bạn có ai còn nghi ngờ mời đến hỏi tôi, không được quấy rầy Tề Mẫn Mẫn.” Ninh Hạo thẳng thắn lạnh lùng nói.

Tề Mẫn Mẫn cảm kích nhìn Ninh Hạo.

Tề Bằng Trình ném một đống báo cáo tài vụ lên bàn, cắm tức chất vấn Dương Nguyệt Quyên đang đứng trước bàn làm việc:”Việc này rốt cuộc là thế nào?”

“Đây là cái gì?” Dương Nguyệt Quyên không yên bất an cầm lấy báo cáo tài vụ, lập một trang lên xem, càng xem sắc mặt càng khó coi.

Lão Lý chết tiệt!

Cũng dám phản bội bà!

Bà cô nén lửa giận trong lòng, cười đi vòng ra sau Tề Bằng Trình, vừa mát xa huyệt thái dương vừa giải thích:”Thuốc bán buôn kia đều được đảm bảo chất lượng hàng tháng, sản phẩm của chúng ta tôi đều biết rõ, không xảy ra vấn đề lớn. Tôi bắt bọn họ thay đổi phương thức đóng gói chuyển đi tận ba tỉnh, tôi biết tôi sai lầm rồi, nhưng lúc ấy ông đang nằm viện, công ty lại thiếu rất nhiều tiền. Tôi chỉ có thể nghĩ ra hạ sách này. Ông đừng quá lo lắng.”

“Sao bà có thể khẳng định là thuốc không có vấn đề gì? Chẳng may có vấn đề gì thì đó cũng là chuyện lớn, là tính mạng con người.” Tề Bằng Trình đẩy Dương Nguyệt Quyên ra, tức giận đấm xuống bàn.

Ông chưa bao giờ nghĩ Dương Nguyệt Quyên biết chuyện mà lại làm ra loại sự tình này. Bà nghĩ mạng người là cái gì? Một khi gặp chuyện không may thì dù có bao nhiêu tiền cũng không thể bù đắp nổi!

Dương Nguyệt Quyên bị lửa giận của Tề Bằng Trình làm cho hoảng sợ.

“Ông sao phải tức giận như vậy? Không phải thuốc chỉ quá hạn có mấy ngày thôi sao? Đã hơn mười ngày trôi qua rồi, cũng không xảy ra việc gì. Ông cũng quá lo nghĩ vô cớ rồi.” Dương Nguyệt Quyên chột dạ nhìn Tề Bằng Trình. Có đánh chết bà cũng sẽ không nói cho Tề Bằng Trình biết, thuốc quá hạn đã làm chết người. Bà biết nếu nói ra, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

“Cho dù chuyện không may có đến hay không, bà đều đã làm sai rồi!” Tề Bằng Trình vỗ cái bàn, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên.

Đến mức này mà bà còn không nhận sai, quả thực ngoài sức tưởng tượng của ông.

“Được được được, xin ông hãy bớt giận.” Dương Nguyệt Quyên lấy lòng khuyên nhủ.

“Nhanh chóng thu hồi! Bà đã bán đi bao nhiêu, phải thu hồi lại cho tôi bất nhiêu!” Tề Bằng Trình cố gắng muốn xoay chuyển tình thế. “Nếu không muốn xảy ra tai nạn chết người, nhất định phải nhanh chóng giải quyết vấn đề thuốc bị quá hạn.”

“Không thể thu hồi!” Dương Nguyệt Quyệt che bàn tay của Tề Bằng Trình, không cho ông bấm điện thoại.”Bằng Trình, số thuốc bán buôn không hề nhỏ, nếu ông cố ý thu hồi, chúng ta sẽ tổn thất hơn một triệu. Hơn nữa ông định ăn nói thế nào với ban quản trị?”

“Bà….bà…bà….” Tề Bằng Trình ngã ngồi lên ghế dựa, tức đến run rẩy.”Tôi thật sự đã nhìn nhầm bà rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.