Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 36 5




Chương 365

Ninh Hạo vừa thấy Tề Mẫn Mẫn, liền khẩn trương lôi cô vào trong góc, quan tâm hỏi han: “Hoắc trì Viễn có làm gì cậu không?”

Tề Mẫn Mẫn khẽ lắc đầu: “Không có.”

Thái độ của Hoắc trì Viễn làm cho cô cân nhắc bất định.

Buổi sáng cô hỏi anh về sau có thể vẫn yêu nhau được không, anh vậy mà không hề đáp lại.

Cô không hiểu có phải anh hối hận rồi hay không.

Hối hận vì đã đối xử dịu dàng với kẻ thù như vậy.

Nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, Ninh Hạo thở dài nhẹ nhõm: “Mình an tâm rồi. Minh chỉ sợ sau khi anh ta biết sự thật rồi sẽ ngược đãi cậu.”

Hoắc trì Viễn lạnh lùng như vậy, đối đãi yêu ghét nhất định rõ ràng. Bị anh ta hận nhất định là chuyện vô cùng đau khổ.

“Chắc là không, anh ấy vẫn coi mình là vợ, thuộc loại người nói năng chua ngoa, tâm đậu ũ. Nhiều lắm là anh ấy hờn dỗi vài ngày thôi.” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu, cười giải thích.

Cô không muốn đem chuyện bị hành hạ mấy ngày nay nói cho Ninh Hạo biết, cô không muốn nhiều người lo lắng cho mình.

“Mình cũng thấy nếu anh ấy yêu cậu chân chính, thì nên quên hết những ân oán này đi.” Ninh Hạo dịu dàng cười: “Anh ấy chịu bỏ qua, nên để cho anh ấy thời gian.”

Tề Mẫn Mẫn hiểu Ninh Hạo nói, trong lòng không khỏi cảm khái.

Quá thông minh, là chuyện tốt sao!

“Tháng sau mùng mười, chúng mình cử hành hôn lễ. Ngày hôm qua bà nội đã đặt khách sạn rồi.” Tề Mẫn Mẫn thoải mái cười: “Lớp trưởng, cậu không cần lo lắng quá.”

Muốn cử hành hôn lễ!

Tâm tình Ninh Hạo không nói nên lời.

Lần này hoàn toàn triệt để mất cô thật rồi.

“Chúc mừng!” Ninh Hạo vươn tay, xa cách cầm tay Tề Mẫn Mẫn.

“Không nghĩ thế! Chúng ta đều cố gắng, còn một năm nữa thôi! Cố lên!” Tề Mẫn Mẫn cười cổ vũ Ninh Hạo. Cô biết Ninh Hạo vốn không cần ai cổ vũ, khác hoàn toàn so với một học sinh gà mờ như cô.

Ninh Hạo gật đầu, liền cùng Tề Mẫn Mẫn đi vào phòng học.

“A, đây không phải Tề Mẫn Mẫn sao? Sao luôn đi với trai thế? Cô đúng là người có chồng không?” Hạ Minh không rõ từ đâu xông ra, vẻ mặt trào phúng hỏi han.

“Bạn học Hạ, lúc đó chẳng phải hai chúng ta cùng đi sao? Có phải cũng nên hỏi cô nguyên nhân một chút không?”

Tề Mẫn Mẫn không cảm xúc hỏi lại.

“Cô…” Hạ Minh bị Tề Mẫn Mẫn nói không thốt nên lời, tức sùng máu chỉ vào cô: “Cô…”

“Tôi cái gì tôi? Bạn học Hạ, hai chúng ta đúng là ngẫu nhiên gặp, không tin cậu có thể tìm người làm chứng.” Tề Mẫn Mẫn khiếu khích nhìn.

“Minh làm chứng.” Ninh Hạo nghiêm mặt, thật sự nói.

Hạ Minh không chiếm được ưu thế, căm giận chạy đi.

Tề Mẫn Mẫn và Ninh Hạo đi vào lớp học, nhìn thấy rất nhiều bạn học xì xào bàn tán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.