Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 36 0




Chương 360

Tề Mẫn Mẫn?

Nha đầu kia!

Nghĩ đến việc cô cố gắng dính lại từng mảnh vỡ vào nhau, trái tim anh không bình tĩnh được nữa.

“Chú, anh đừng tức giận.” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên xuất hiện phía sau Hoắc Trì Viễn, vương hai tay ôm chặt thắt lưng, áy náy thận trọng nói.”Em biết cho dù có tìm được đồ sứ giống y như đúc, cũng không phải là một đôi của anh và Y Nhiên. Cho nên em đã tự dính lại rất đẹp rồi.”

“Tay có bị thương không?” Hoắc Trì Viễn nghĩ đến ngón tay Tề Mẫn Mẫn sưng đỏ đầy bọc nước, còn có một ít vết thương nhỏ, lập tức lo lắng hỏi.

“Không có chuyện gì!” Tề Mẫn Mẫn tươi cười thoải mái trả lời.”Chịu một chút vết thương mà có anh chăm sóc em, cũng đáng má!”

Hoắc Trì Viễn đem đồ sứ đặt trên giá sách, rồi kéo Tề Mẫn Mẫn lại gần, ánh mắt nhìn cô sâu sắc. Sự hồn nhiên trong mắt cô làm anh rung động. Anh không kìm được lòng cúi đầu, hôn lên đôi môi vẫn luôn làm anh bị mê hoặc kia.

“Nha đầu…” Hoắc Trì Viễn thống khổ nhắm mắt lại.

“Vâng?” Tề Mẫn Mẫn thở gấp đáp lại.

“Anh muốn gọi em.” Hoắc Trì Viễn nói xong, lại bịt miệng của cô.”Nha đầu! Nha đầu! Nha đầu!”

Bọn họ như vậy có được tính là hòa thuận không?

Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn mãnh liệt của Hoắc Trì Viễn, bất an tự hỏi.

Cà phê M là một quán cà phê hương vị đậm đà rất nổi tiếng ở thành phố B, cách trang trí cũng vô cùng lãng mạn.

Mỗi lần Hoắc Tương đến thành phố B đều thích tới chỗ này ngồi một chút, uống một ly cà phê, hưởng thụ loại lãng mạn mà nhàn rỗi này.

Lúc đang chờ đợi biên tập của nhà xuất bản, cô dùng một ly cà phê cùng sandwich cá ngừ ca li, mở ipad ra, tùy ý xem tin tức.

“Cá Tứ, xấu hổ, tôi tới trễ.” Biên tập của nhà xuất bản Lý Mộm thật có lỗi nói.

Dường như Hoắc Tương không nghe thấy cô giải thích, nâng cằm lên nói: “Dưới chân thiên tử, làm quan không theo đuôi mấy việc này, vậy mà lại độc lập như vậy?”

Hoắc Tương nói dẫn tới sự chú ý của một người đàn ông đối diện.

Lý Mộng bồn chồn đến bên cạnh cô, tò mò hỏi: “Cá Tứ, cô nhìn gì thế?”

“Tin tức về thị trưởng thành phố B của các người.” Hoắc Tương khép ipad lại, cười trả lời: “Quan mới nhậm chức ba tầng lửa, anh ta chỉ dùng một trận lửa đã cháy sạch, thật lợi hại. Nếu đụng chạm đến kiến trúc thượng tầng, cần phải làm lớn thế nào.”

“Hư… đừng bàn chuyện quốc sự nữa!” Lý Mộng phát hiện một người đàn ông đang nhìn chằm chằm Hoắc Tương, nhanh chóng ngăn cản cô.

“Tôi không nhàn rỗi sao, nhìn thì nhìn bằng hai mắt. chuyện quốc sự tôi chưa từng quan tâm.” Hoắc Tương hào sảng cười nói.

“Tôi tới quá muộn, cô chờ sốt ruột rồi?” Lý Mộng ngồi xuống đối diện Hoắc Tương, xin lỗi hỏi han.

“Không sao, tôi cũng vừa tới.” Hoắc Tương không ngại cười nói.

“Cộng sự với cô rất thoải mái! Hoàn toàn không giống những tác giả nổi tiếng khác, mỗi ngày phải theo chân bọn họ đi chơi.” Lý Mộng thả lỏng nói.

Hoắc Tương bị Lý Mộng làm cho bật cười: “Nếu không làm sao triển lãm của bọn họ nổi bật được?”

“Cũng đúng!” Lý Mộng nghiêm trang suy nghĩ: “Cô đã nói ai đó đi, đặc biệt vừa vặn! Câu nói đầ tiên có thể nói rõ ràng chuyện này, có phải anh ta sẽ không nhận tôi nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.