Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 35 6




Chương 356

Cô không có cách nào để cho người chết sống lại, nhưng cô có thể cố gắng khổi phục lại sức sống của căn nhà này, không còn lại không khí trầm lặng, âm khí dày đặc như trước nữa.

Ngay lúc cô lấy mu bàn tay lau mồ hôi, một tờ khăn giấy đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, thấy phu nhân Tưởng ngồi xổm trước mặt mình, dịu dàng cười nói.

“Cảm ơn mẹ nuôi.” Tề Mẫn Mẫn nhận khăn tay, vừa lau mồ hôi vừa nói cảm ơn.

“Còn có xẻng không?” Phu nhân Tưởng cười hỏi: “Mẹ giúp con.”

Tề Mẫn Mẫn lắc đầu: “Con chỉ chuẩn bị một cái, nếu không, cho mẹ cái xẻng này, con dùng tay kéo là được.”

Tề Mẫn Mẫn cười đưa xẻng cho phu nhân Tưởng.

Hôm nay là cô nhìn thấy tinh thần của bà có chút bình thường hơn mọi ngày, cô có chút kích động nho nhỏ.

Có phải là do công lao của cô không?

Cô không thể kể công. Nếu không bác sĩ Vương đặt ở đâu?

“Nhổ cỏ như thế nào?” Phu nhân Tưởng tò mò hỏi.

Tề Mẫn Mẫn tự tay dạy Phu nhân Tưởng. thật ra cô cũng là lần đầu tiên làm loại hoạt động này, động tác cũng có chút vụng về.

Phu nhân Tưởng sau khi nhổ được một đám, trên mặt liền lộ ra vui vẻ cười đùa: “Hay thật!”

“Uhm!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu: “Chúng ta cùng làm!”

Hai người cúi đầu, ngồi chồm hổm cùng một chỗ, cố gắng nhổ cỏ dại trong vườn.

Tề Mẫn Mẫn đột nhiên có chút hối hận, cô nên mua hai cái xẻng mới phải. Sở trường nhổ cỏ rất khó, ngón tay của cô bị mài đến vừa đỏ vừa sưng, đụng một cái đã đau. Nhưng cô không hề buông bỏ, tiếp tục vừa nói vừa cười với phu nhân Tưởng vừa nhổ cỏ. Mãi đến khi cô thấy phu nhân Tưởng đã mệt mỏi, mới đỡ bà ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, chính mình lấy cái xẻng tiếp tục nhổ.

“ Mẫn Mẫn, con cũng nghỉ một lát đi!”

“Con không sao!” Tề Mẫn Mẫn lau mồ hôi trên mặt, cười ngọt ngào nói.

Lúc Tề Mẫn Mẫn mang gương mặt đỏ ửng do phơi nắng trở về nhà cha mẹ chồng, bà nội đau lòng hỏi: “Hôm nay đi chơi ở chỗ nào? Xem gương mặt nhỏ nhắn kia bị phơi nắng.”

Tề Mẫn Mẫn ôm hai gò má cười nói: “Cháu và bạn học đi đường cái. Nắng thật là gắt.”

“Mau lại đây ngồi cho mát mẻ.” Bà nội lập tức vẫy tay với Tề Mẫn Mẫn. Khi cô ngồi xuống rồi thì bà lập tức nói với người giúp việc đang bận rộn trong nhà bếp: “Thím Vương, đem nước ô mai ướp lạnh đến đây.”

Tề Mẫn Mẫn bỏ ba lô xuống, đón lấy nước ô mai thím Vương vừa mang đến, hưởng thụ uống một hớp lớn: “Ngon quá! So với nước bán trong siêu thị còn ngon hơn!”

“Đương nhiên rồi! Bà chỉ chọn loại ô mai và quýt thượng đẳng, còn thêm rất nhiều vật liệu hỗn hợp. Làn da Hoắc Tương đẹp như vậy, chính là vì từ nhỏ đã uống món nước này của bà đấy.” Bà nội kiêu hãnh cười nói.

Tề Mẫn Mẫn khẽ cười lè lưỡi: “Vậy từ nay về sau cháu có lộc ăn rồi.”

Bà nội vì Tề Mẫn Mẫn mà cười rộ lên sang sảng.

Bởi vì trong bát nước ô mai lạnh có đá, Tề Mẫn Mẫn cảm thấy mười đầu ngón tay đang sưng đỏ áp vào thật sự thoải mái, dường như không thấy đau nữa. Hai tay cô cầm cái bát, có chút tiếc nuối chưa uống hết nước ô mai.

“Sao lại không uống nữa?” Bà nội quan tâm hỏi.

“Bát lành lạnh, cháu cầm thấy rất thoải mái.” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười lè lưỡi.”Bên ngoài quá nóng, da cháu sắp rộp đến nơi rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.