Chương 321
“Tôi phải đi đến Geneva bây giờ, không có thời gian.” Hoắc Trì Viễn gạt tay Tề Mẫn Mẫn ra lạnh nhạt nói.
“Em chỉ xin anh mười phút.” Tề Mẫn Mẫn không chịu buông tay mà còn ôm chặt hơn. Cô biết một khi nói ra sự thật, cô không thể ôm anh được nữa.
Hoắc Trì Viễn trầm mặc đứng thẳng, môi mày kiếm nhíu chặt: “Nếu cô muốn giải thích mối quan hệ của cô và Ninh Hạo thì cô không cần nói nữa! Tôi cũng có mắt!”
“Đó không phải là tất cả.” Tề Mẫn Mẫn sắc mặt tái nhợt nói. Bí mật chôn trong lòng suốt năm năm giờ nói ra, chính là sự giải thoát đầy bi ai. “Chú, vụ tai nạn xe năm năm trước…”
“Tôi nghe điện thoại.” Lúc này, di động của Hoắc Trì Viễn đột nhiên rung lên, anh lập tức nghe điện thoại.
Tề Mẫn Mẫn thật vất vả khi muốn lấy dũng khí, nhưng không dám nói ra. Chờ Hoắc Trì Viễn nghe điện thoại xong, dũng khí của cô đã biến mất hơn phân nửa.
“Cô muốn nói gì?” Hoắc Trì Viễn xoay người, thờ ơ liếc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Ngày hôm qua khi gặp Tề Lạc ở cửa nhà hàng anh đã nghe cô nói một câu: Tề Mẫn Mẫn và Ninh hạo vốn là một cặp, nếu không phải anh ở xen vào giữa bọn họ thì giờ họ vẫn đang ở bên nhau.
Anh vốn không tin, nhưng khi bước vào nhà ăn thì lại nghe được câu “Ninh Hạo là người thay thế.” Tim của anh lập tức phát lạnh.
Đời sống hôn nhân của bọn họ rất khăng khít, nhưng dù anh có cưới cô thì cô cũng không thương anh.
Lúc cô chịu uất ức thì Ninh Hạo luôn ở đó làm nơi chốn an toàn che chở cho cô.
Nhìn thấy cô nước mắt lã chả được Ninh Hạo ôm vào lòng, anh có cảm giác như bảo bối của mình đã bị người ta cướp đi mất, loại cảm giác ghen tị mãnh liệt tràn đầy trong lồng ngực, muốn nổi tung, trút lên tất cả mọi người.
Anh đã quá quan tâm đến cô.
Vậy trong tim cô anh là gì?
Anh tưởng bọn họ cần thời gian để bình tĩnh lại một chút. Có lẽ xa nhau vài ngày là tốt nhất.
Cô vẫn còn quá nhỏ, không thể phân định rõ ràng yêu là gì, có lẽ cô đã yêu Ninh Hạo mà không biết.
Nếu cô thực sự yêu Ninh Hạo, anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ xem có nên buông tay không.
Sau khi đấu tranh tâm lý cả nửa ngày, Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, kiên cường nhìn Hoắc Trì Viễn: “Em không muốn chuyện này cuối cùng sẽ được nói ra bởi người khác, cũng không muốn bởi vì nó mà chịu sự uy hiếp của Tề Lạc. Chú, em sẽ nói ra sự thật, chị Y Nhiên là do em đâm chết! Không hề liên quan đến cha em! Người lái xe là em!”
Hoắc Trì Viễn khiếp sợ trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn, không dám tin những gì mình vừa nghe: “Nha đầu, em muốn chịu tội thay cha em sao?”
“Cha em đã mang tội danh này thay em đã rất lâu rồi. Em không muốn làm tổn hại đến ông ấy nữa. Là em lái xe, là em đã đâm vào người ta rồi bỏ chạy, là em hại nhà họ Tưởng tan cửa nát nhà. Anh muốn hận thi hãy hận em đi, đừng trả thù cha em. Ông ấy chỉ là người cha đáng thương yêu con gái như mạng sống thôi.” Tề Mẫn Mẫn dùng ánh mắt tràn ngập tội lỗi và chua xót nhìn Hoắc Trì Viễn, một câu nói ra tất cả tội lỗi của mình. Tiến cũng chết mà lùi cũng chết, cô không muốn mãi núp dưới bóng của cha bắt cha phải thừa nhận hết mọi tội lỗi.
“Làm sao có thể? Năm đó em mới chỉ có mười ba tuổi!” Hoắc Trì Viễn không có cách nào tin được lời nói của Tề Mẫn Mẫn, hoặc là anh không muốn tin rằng anh đã hận nhầm người, người anh nên hận lại là người con gái anh muốn yêu chiều cả đời.
Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười tự giễu nói: “Ai nói mười ba tuổi không thể lái xe? Tám tuổi em đã có thể tự lái xe. Cha em rất cưng chiều em, em muốn đi phía đông ông tuyệt đối không dám đi về phía tây. Em là một đứa con gái bị làm hư.”