Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 31 4




Chương 314

“Cút!” Tề Mẫn Mẫn kích động quát. Vừa mới bị Tề Lạc uy hiếp, tiếp đến lại có thêm một Lục An Bình. Cô thầm muốn sống yên ổn bên cạnh Hoắc Trì Viễn, vì sao lại có nhiều người muốn đến phá hư như vậy?

“Không cần diễn kịch thêm nữa! Hi vọng cô cân nhắc thật kỹ.” Lục An Bình nói xong liền lạnh nhạt đứng dậy rời đi.

“Nếu cô dám nói ra chân tướng, tôi sẽ khiến cho cha cô nửa đời sau phải ở trong tù!” Ninh hạo nhìn Lục An Bình tràn ngập uy hiếp. Nếu Lục An Bình không nói ra cô là con gái của ai, anh cũng không có cách nào uy hiếp cô.

“Cậu…” Lục An Bình sửng sốt,”Trẻ con nói cái gì mà lại mạnh miệng như vậy?”

Người con trai này lai lịch thế nào? Khẩu khí thật lớn!

“Vì tôi là cháu trai của Ninh Viễn!” Ninh Hạo cao ngạo liếc mắt nhìn Lục An Bình, tràn ngập khí thế trả lời.

Lục An Bình vừa nghe đến tên Ninh Viễn, vẻ kiêu ngạo bệ vệ lập tức biến mất. Cô ngượng ngùng nói:”Cho dù tôi không nói ra sự thật, Tề Lạc kia cũng sẽ nói ra! Tề Mẫn Mẫn, người phụ nữ cuối cùng của Hoắc Trì Viễn chắc chắn không phải là cô!”

“Cũng không thể là cô!” Tề Mẫn Mẫn khiêu khích nhìn Lục An Bình.

Lục An Bình phẫn nộ nói:”Vậy chúng ta chờ xem!”

Nói xong, Lục An Bình lập tức rời đi.

Tề Mẫn Mẫn chuệnh choạng ngã xuống ghế:”Tớ chỉ muốn cùng Hoắc Trì Viễn sống thật tốt, vì sao lại khó như vậy?”

Nhìn Tề Mẫn Mẫn sắp rơi nước mắt. Ninh Hạo nhanh chóng ôm cô vừa an ủi vừa dỗ:”Đừng sợ. Tớ sẽ giúp cậu lấy lại công bằng! Lục An Bình sẽ không dám nói cho Hoắc Trì Viễn biết đâu!”

Lục Tế Thuyền làm bộ trưởng WS mười năm, hai tay còn có thể sạch sẽ sao?

Anh sẽ vận dụng quan hệ của ông nội, hẹn Lục Tế Thuyền một bữa ăn sáng.

“Lớp trưởng, tớ rất xấu xa đúng không?” Tề Mẫn Mẫn đáng thương hỏi.”Tớ đâm chết hôn thê của Hoắc Trì Viễn, tớ không dám nói cho anh ấy biết. Tớ thật độc ác!”

“Tớ biết cậu không cố ý!” Ninh Hạo dịu dàng nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Mình nói Tề Lạc là tâm cơ kỹ nữ, thật ra mình mới là người tệ nhất.” Tề Mẫn Mẫn tự trách rơi nước mắt. cô vẫn muốn nói ra sự thật, nhưng là vì sợ hãi mà không dám nói. Nhưng là sự việc kia không thể giữ được bí mật cả đời, so với để người khác nói, không bằng tự mình thẳng thắn nói ra: “Mình muốn đi nói cho Hoắc Trì Viễn sự thật, mình muốn thẳng thắn nói với anh ấy hành vi phạm tội của mình.”

Nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, Ninh Hạo lập tức ôm sát hai vai của cô, thật sự nói: “Thẳng thắn không thành vấn đê.f nhưng là cậu đã suy xét rõ ràng hậu quả chưa?”

“Hậu quả?” Tề Mẫn Mẫn suy xét đến Hoắc Trì Viễn trả thù, khuôn mặt liền tái mét, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống đất. “Mình biết, mình đã sớm nghĩ tới kết cục tệ nhất, ba mình sẽ phá sản, Hoắc Trì Viễn sẽ ly hôn với mình.”

“Nếu cậu muốn gần bên Hoắc Trì Viễn thì không cần nói.” Ninh Hạo vừa lau nước mắt cho cô, vừa thật sự khuyên nhỉ.

“Sớm muộn gì anh ấy cũng biết. Dương Nguyệt Quyên biết, Tề Lạc biết, Lục An Bình cũng biết rồi.” Tề Mẫn Mẫn sợ hãi ôm lấy hai vai, cúi đầu, u u mà nói: “Do miệng người khác nói ra không bằng chính mình tự nói.”

Bí mật kia tựa như một quả bom không hẹn giờ, ngòi nổ ở trong tay người khác, cô sẽ liên tục sống trong sự sợ hãi. Không bằng chính mình tự đi bạo nó.

Bùng nổ thì bùng nổ đi!

Đó là trừng phạt mà cô vốn nên nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.