Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 31 3




Chương 313

“Đừng nghĩ mình thanh cao như thế chị à. Chị đâm chết vị hôn thê của Hoắc Trì Viễn không phải chỉ có chị và ba biết đâu.” Tề Lạc vẫn cười đến khờ dại như cũ, nhưng sự uy hiếp trong lời nói thì khiến không ai được phép xem thường.

Sau khi Tề Lạc nói ra, người phụ nữ ngồi ở ghế nghiêng đối diện Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc đến rơi cả dao nĩa trong tay.

Tề Mẫn Mẫn vỗ bàn đứng lên, giận trừng mắt nhìn Tề Lạc: “Em uy hiếp chị?”

“Chỉ cần chị tặng anh Ninh Hạo cho em, chuyện của chị em sẽ giữ như không có gì cả.” Tề Lạc cười lại, một chút cũng không coi sự phẫn nộ của Tề Mẫn Mẫn là quan trọng.

“Ninh Hạo không phải món quà!” Tề Mẫn Mẫn nổi giận trừng mắt nhìn Tề Lạc. Kỹ nữ – con của kỹ nữ quả nhiên cũng là kỹ nữ! Mục đích của Dương Nguyệt Quyên là chồng của mẹ cô, con gái của bà ta giờ lại tới cướp đi bạn của cô.

“Em chưa nói anh ấy là quà tặng. Khi đó anh ấy là người đàn ông tương lai của em!” Tề Lạc cười khẽ nói.

Tề Mẫn Mẫn bưng cà phê trên bàn lên, phẫn nộ hắt lên mặt Tề Lạc: “Cút!”

Nếu nói Tề Lạc trước kia còn dằn lại chút mặt mũi coi cô như chị mình, hiện giờ chính là không còn gì nữa. Từ nay về sau, cô cũng sẽ không nhận thức người em gái Tề Lạc này nữa.

“Tề Mẫn Mẫn, hai ta đều là con gái của ba, đừng tưởng rằng chị có tôn quý thế nào, nếu tôi nói sự thật cho Hoắc Trì Viễn biết, chị cứ ngồi mà khóc nhè đi!” Tề Lạc lau cà phê trên mặt, cười lạnh nói. Nói xong, cô chật vật rời đi.

Tề Mẫn Mẫn đợi sau khi Tề Lạc rời đi, bối rối ngã ngồi trên ghế.

Nếu Tề Lạc nói sự thật cho Hoắc Trì Viễn, anh sẽ hận cô thế nào?

“Rời khỏi Hoắc Trì Viễn! Tôi sẽ giữ bí mật cho cô!” Một âm thanh cao ngạo và tao nhã vang lên ở đối diện Tề Mẫn Mẫn.

“Cô Lục?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nhận ra gương mặt quen thuộc, kinh ngạc trợn mắt thật to.

Lục An Bình tao nhã ngồi đối diện cô, khinh miệt nói:”Tôi vừa nghe được chị em cô nói chuyện với nhau. Không ngờ người phụ nữ bên cạnh Hoắc Trì Viễn lại là người có tâm cơ thâm trầm như cô. Tề Mẫn Mẫn, cô không xứng đáng ở bên Hoắc Trì Viễn! Rời xa anh ấy, tôi sẽ giúp cô giữ bí mật.”

“Tôi sẽ không rời khỏi Hoắc Trì Viễn!” Tề Mẫn Mẫn kiên định nhìn Lục An Bình. Trừ phi Hoắc Trì Viễn đuổi cô đi, nếu không cô sẽ không đi. Cô yêu Hoắc Trì Viễn!

“Cô không sợ Hoắc Trì Viễn sẽ biết được chân tướng?”Lục An Bình trào phúng liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn. Năm đó khi còn ở Harvard cô đã nhất kiến chung tình với Hoắc Trì Viễn, nhưng bên cạnh anh lại có một Tưởng Y Nhiên. Cô cho rằng mình không có cơ hội, không ngờ mới không gặp vài năm mà cảnh còn người mất.

“Sợ!” Tề Mẫn Mẫn thừa nhận không hề giấu diếm,”Nhưng tôi sẽ không chịu uy hiếp đâu!”

Cô sẽ không vì giữ bí mật mà rời khỏi Hoắc Trì Viễn, tặng anh cho người phụ nữ cao ngạo kia.

Cô không phải người vô dung, tham sống sợ chết, cô sợ nhất chính là sự hận thù của Hoắc Trì Viễn, sợ thừa nhận sẽ làm Hoắc Trì Viễn tổn thương.

“Nếu tôi nói với Hoắc Trì Viễn biết Tưởng Y Nhiên là do cô đâm chết, cô sẽ bị chồng ruồng bỏ. Chi bằng, hãy để cho Hoắc Trì Viễn lưu lại ấn tượng tốt về cô.” Lục An Bình chỉ ra cho Tề Mẫn Mẫn, muốn làm cho cô chủ động buông tay.

“Cô dựa vào cái gì mà chi phối Tề Mẫn Mẫn?” Ninh Hạo không biết đã xuất hiện từ bao giờ, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang tức giận đến phát run cả người thì lập tức tiến tới ôm bả vai của cô, phẫn nộ chất vấn Lục An Bình.

“Dựa vào cái gì sao? Dựa vào việc tôi là con gái của Lục Tế Thuyền, dựa vào việc tôi có thể giúp cho sự nghiệp của Hoắc Trì Viễn đi xa hơn nữa. Quan trọng hơn là cô không xứng với Hoắc Trì Viễn!” Lục An Bình ngạo mạn chỉ và Tề Mẫn Mẫn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.