Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 97




Chương 97

Nam Mẫn lẳng lặng nhìn Nam Nhã đang nổi điên, chợt nhớ tới những lời nói bậy về mình trong bữa tiệc, trong đó có một người nhắc tới Nam Nhã.

Tin đồn vô căn cứ nào cũng có nguyên nhân, quả nhiên lời đồn về cô đều do Nam Nhã lan truyền.

“Xem ra hôm nay những lời cảnh cáo của tôi cô đều bỏ ngoài tai hết rồi, chẳng thèm lọt tai một câu nào cả”.

Nam Mẫn bóp mi tâm, thật sự quá lười dây dưa với cô ta, trực tiếp gọi quản gia Triệu lên: “Hôm nay tôi mệt quá, không rảnh giải quyết cô, tạm thời cô bình tĩnh lại, tỉnh rượu trước đã”.

Quay sang nói với quản gia Triệu đang đi lên: “Cho nó quỳ bên cạnh bồn cầu, cho hai người trông chừng. Thích nôn thì nôn, muốn súc miệng thì cứ súc, nhưng không cho nó đứng lên”.

Quản gia Triệu nhận lệnh, gọi hai bảo vệ lên đè Nam Nhã xuống quỳ gối bên bồn cầu.

“Mấy người buông ra!”

Nam Nhã cố gắng vùng vẫy, nhưng cô ta dùng hết sức bình sinh cũng không thể thoát khỏi hai người đàn ông vạm vỡ, quỳ gối bên bồn cầu la hét không được bao nhiêu thì dạ dày đã cuộn trào, ói ra mật xanh mật vàng.

Nam Mẫn không thèm để ý tới Nam Nhã nữa, cô đeo bịt tai lên, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nam Nhã nôn một lát lại gây chuyện một hồi.

Hai bảo vệ dốc lòng dốc sức “hầu hạ” cô ta một đêm, cần vỗ lưng thì vỗ lưng, cần rót nước thì rót, nhưng vẫn nghiêm khắc làm theo lời Nam Mẫn dặn, không cho cô ta đứng dậy.

Nam Nhã quỳ bên bồn cầu suốt một đêm, không ngờ lại chìm vào giấc ngủ.

Phòng 66 ở Thủy Vân Gian.

Khi Dụ Lâm Hải đang lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, không biết Phó Vực đã vào từ lúc nào, ngồi trên ghế cao bên cạnh quầy bar, quan sát bốn cái chén nhỏ.

“Tôi bảo này, đây thật sự là chén thời Khang Hi hả?”

Dụ Lâm Hải thản nhiên “ừ” một tiếng, đi vào bếp rót hai ly nước.

Phó Vực chẳng thể phân biệt được gì, bèn chậc lưỡi lắc đầu: “Vì bốn cái chén mẻ này mà cậu đắc tội với Nam Mẫn như thế, tôi cũng phải lo thay cho cậu”.

Dụ Lâm Hải uống nửa ly nước, không cho là đúng.

“Có cái gì để lo đâu?”

Phó Vực thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh, thầm mắng “hoàng đế không vội thái giám đã gấp”.

Anh ta cố nén cơn tức trong lòng, từng bước dẫn đường: “Tôi hỏi cậu, cậu đi một chặng đường dài từ thành phố Bắc đến thành phố Nam này để làm gì?”

“Để làm ăn”, Dụ Lâm Hải vẫn tỏ thái độ giải quyết công việc: “Thì tôi đã bảo là muốn hợp tác làm trường đua ngựa với cậu cơ mà?”

Phó Vực gật đầu: “Đúng vậy. Cậu có biết chúng ta sẽ hợp tác với ai không?”

Dụ Lâm Hải vẫn thản nhiên đáp: “Ai cũng vậy thôi”.

Anh đến thành phố Nam này với một “mục đích khác”, kinh doanh trường đua ngựa chỉ là chuyện anh tiện thể làm mà thôi, hợp tác với ai cũng thế.

Trông cái vẻ mặt bất cần đời của anh, Phó Vực lại không nỡ nói cho anh biết, lại nhíu mày đầy xấu xa nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.