Chương 50
Mấy vị khách đang bàn tán thì bị người ta mắng cho mặt đầy nước miếng, ngước lên nhìn, đó là một cậu nhóc mặt mũi tuấn tú, trên người toàn hàng hiệu.
Bạch Thất nhìn cậu bé hùng hổ như thể muốn đánh nhau với người ta trong màn hình, vui vẻ hỏi Nam Mẫn: “Thằng bé đó là ai thế?”
Nam Mẫn nói: “Dụ Trạch Vũ? Con trai nhỏ của chú ba nhà họ Dụ”.
“À, thì ra là cậu chủ nhỏ nhà họ Dụ, thú vị đấy”, Bạch Thất hứng thú nói: “Chẳng mấy khi thấy nhà họ Dụ vẫn có người đứng ra bảo vệ cho em”.
Nam Mẫn liếc nhìn anh: “Quan hệ của em với người nhà họ Dụ rất tốt, ngoài Dụ Lâm Hải, nào có ai không thích em”.
Lời đó nói ra khiến lòng cô đau nhói, người cô yêu thương nhất lại không thương cô, dù có quan hệ tốt với mọi người cũng được gì đâu?
Nam Mẫn khẽ mỉm cười.
Dụ Trạch Vũ bị chị gái kéo đến bàn chủ hôn ngồi, gương mặt nhỏ nhắn đầy lửa giận: “Chị, chị quên chị dâu tốt với chúng ta thế nào rồi hả? Chị muốn ủng hộ anh và Trác Huyên đến với nhau ư?”
“Chị không quên!”
Dụ Phạm Âm cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của em trai mình: “Nhưng mà anh cả với chị dâu đã ly hôn rồi, dù chúng ta không muốn chấp nhận thì đó vẫn là sự thật, chúng ta có thể thay đổi được gì đâu?”
Dụ Trạch Vũ tức giận đá bàn: “Anh cả đúng là kẻ bạc tình bội nghĩa, chẳng có chút lương tâm nào! Lúc trước em đã nói với chị dâu rồi, bảo chị ấy đừng tốt với anh cả như thế, đàn ông đều là loại cặn bã, điều tốt đẹp dâng đến tận cửa lại không thèm, hoa nhà không bằng hoa dại! Em bày cho chị ấy mấy chiêu, bảo chị ấy thỉnh thoảng lại làm ầm lên một chút, hung dữ với anh cả, hoặc là làm nũng gì đấy, chị ấy lại không chịu, chị xem, cuối cùng thành ra ly hôn luôn!”
Dụ Phạm Âm khẽ thở dài: “Ly hôn chưa chắc đã là chuyện gì xấu với chị dâu, so với việc lấy lòng người đàn ông không thương mình, chi bằng đi tìm một người thật lòng trân trọng mình”.
“Nào có dễ tìm như thế! Anh cả mặt nào cũng tốt hết, chỉ là mắt bị mù, hừ!”
Bạch Thất xem đoạn phim ghi lại mà buồn cười không thể tả, nhóc con này nổi trận lôi đình trông cũng đáng yêu ra phết.
Anh ta nở nụ cười, biết được điều hay ho bàn lấy điện thoại gửi một tin nhắn đi, chẳng mấy chốc, bảo vệ canh cửa đã vào sảnh, đi về phía cậu chủ nhỏ nhà họ Dụ.
Nam Mẫn lại không chú ý đến động tĩnh chỗ Dụ Trạch Vũ, chỉ nhìn chằm chằm trên sân khấu.
Giờ lành đã đến, người dẫn chương trình bắt đầu hôn lễ.
Cô nhai khoai tây chiên rồm rộp, nghe người dẫn chương trình nói những lời mở đầu đầy hoa mỹ, sau đó chú rể đứng dậy trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các vị khách, tiếng nhai khoai tây của cô cũng dừng lại.
Dụ Lâm Hải, chồng cũ của cô đang đứng trên sân khấu, sắc mặt bình tĩnh vẫy tay với mọi người dưới ánh đèn, đáng người cao ngất cùng với gương mặt tuấn tú, như ngọn đèn sáng rực có thể chiếu khắp cả phòng.
Cô đã quen với dáng vẻ anh mặc tây trang, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh mặc tây trang màu trắng, gương mặt lạnh lùng có thêm vào phần nho nhã, dịu dàng như ngọc.
Cuối cùng cũng cưới được người con gái trong lòng mình, chắc đây sẽ là ngày anh vui vẻ nhất.
Nam Mẫn ăn khoai tây lát, cảm thấy miếng khoai này hình như hết hạn, vị nó đắng quá.