Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 46




Chương 46

Cậu Phó vốn lười biếng ngồi dựa trên cửa sổ, cửa sổ cao như vậy, đôi chân dài của anh ta lại có thể dẫm lên mặt đất vững vàng, vừa nhìn qua chỉ thấy toàn là chân.

Thấy Nam Mẫn đến, Phó Vực mới đứng lên, bày tư thế đón khách: “Cô Nam, thật vinh hạnh được gặp cô”.

“Tôi vào nhầm phòng sao?”, Nam Mẫn vô cùng điềm tĩnh hỏi.

“Không phải”.

Phó Vực cười nhẹ, vòng đến một bên của bàn ăn, kéo ghế cho Nam Mẫn, rất lịch sự giang tay: “Mời ngồi”.

Nam Mẫn đứng yên không nhúc nhích.

Cố Hoành vừa lấy điện thoại ra, Phó Vực liền nói: “Không cần xác nhận, chính là tôi. Bởi vì tôi muốn hợp tác với cô, cho nên bảo nhờ Dương Kha ra mặt”.

Lời được nói ra cực kỳ ngạo mạn.

“Tổng giám đốc Nam…”, Cố Hoành tiến lên xin chỉ thị Nam Mẫn, chuẩn bị gọi bảo vệ lên bất cứ lúc nào, hộ tống Nam Mẫn rời khỏi đây.

Nam Mẫn nhìn dáng vẻ tự nhiên tùy ý và đã tính toán trước của Phó Vực, không định bỏ đi, cô rất muốn xem xem rốt cuộc con công chuẩn bị mở màn bất cứ lúc nào này chơi trò gì.

Đợi Nam Mẫn ngồi vào ghế, Phó Vực búng ngón tay, nhân viên phục vụ bắt đầu lên đồ rót rượu theo thứ tự.

Nam Mẫn không có nhã hứng nói chuyện phiếm với người lạ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cậu Phó vừa nói muốn hợp tác với tôi, không biết cụ thể là hợp tác cái gì?”

Phó Vực cũng không thừa nước đục thả câu, dùng thái độ bàn bạc chính sự: “Tôi có hứng thú với miếng đất ở Bắc Giao thành phố Nam kia”.

“Ồ, thế hả?”

Ánh mắt Nam Mẫn quan sát anh ta từ trên xuống dưới, anh ta mặc bộ tây trang xẻ tà cổ V, đôi mắt hoa đào thoáng vẻ đưa tình mang theo chút ý cười, nhìn kiểu nào cũng không giống đến bàn công việc, giống đi tán gái hơn.

Phó Vực ngồi đó, bình thản không chút gợn sóng mặc cho cô quan sát, còn chủ động tiến tới gần: “Thế nào, tôi mặc bộ quần áo này trông đẹp trai lắm phải không”.

Anh ta dùng câu trần thuật, không phải câu nghi vấn, có thể nói là hết sức tự tin vào bản thân mình.

Nam Mẫn cũng không thích nói dối, đưa ra một nhận xét đúng trọng tâm: “Tạm được”.

Phó Vực lại nói: “Chủ yếu là người chọn quần áo có mắt nhìn tốt”.

Tên này mở miệng ra là ngọt phải biết.

Nam Mẫn khẽ mỉm cười: “Xem như miệng anh ngọt, tôi cũng không ngại nói với anh, miếng đất ở Bắc Giao là do chú hai và chú ba tôi thầu được, nhưng tôi lại không có ý định biến nó thành sân golf”.

“Tất nhiên rồi, miếng đất đó xét từ địa hình đến đất đai đều không thích hợp để làm sân golf, chỉ thích hợp làm trường đua ngựa”.

Phó Vực giang tay: “Thế nên, người tài có cùng chí hướng, chúng ta rất hợp ý nhau”.

Nghe tới mấy chữ “trường đua ngựa”, Nam Mẫn không còn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nữa, lộ ra chút hứng thú: “Hợp tác với tổng giám đốc Phó thì tôi sẽ có lợi ích gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.