Chương 184
Cô ta trang điểm cẩn thận, muốn đến gặp Tần Giang Nguyên nói ra những uất ức của mình, nhưng cô ta gọi điện cho anh ta mấy lần đều không có ai nghe máy.
Lúc đến chỗ chung cư, suýt chút nữa bị bảo vệ chặn lại.
Không tránh được, chiếc váy trắng của Nam Nhã đã bị cô ta biến thành màu xám, giống như lăn một vòng trong bùn, chỗ vạt váy còn có một vết rách lớn, lúc nhảy xuống tầng bị mắc vào dây sắt, quần bảo hộ bên trong cũng bị lộ ra ngoài.
Đây không phải là điều thảm hại nhất, thảm hại nhất là cô ta mặc bộ đồ này bị coi là người vừa đi ra từ bệnh viện tâm thần, không có chiếc taxi nào đồng ý chở cô ta, cô ta là đi giày cao gót đến, chân bị ma sát phồng rộp cả lên.
Nam Nhã vừa đau vừa uất ức, dọc đường đi khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi đầy mặt, lớp trang điểm khó khăn lắm mới làm xong cũng bị trôi hết, mi giả, phấn mắt và kẻ mắt thành một đống hỗn độn, giống như gà mắt đen.
Cô ta nói hết nước hết cái bảo vệ mới nhận ra cô ta là con gái nhà họ Nam, rồi cho cô ta lên tầng.
Nam Nhã rất hận, hận Nam Mẫn, hận lái xe taxi, cũng hận nhân viên bảo vệ.
“Các người cứ chờ xem, sông có khúc, người có lúc, tất cả uất ức mà hôm nay tôi phải gánh chịu sẽ đòi lại từ chỗ các người! Đợi tôi trở thành bà Tần, đến lúc đó các người nịnh nọt tôi cũng đã muộn rồi!”
Nam Nhã tự khích lệ mình, đi đến trước cửa căn hộ của Tần Giang Nguyên, sửa soạn lại dáng vẻ một chút mới nhập mật mã đẩy cửa phòng đi vào.
Cô ta cởi giày cao gót, rón rén đi vào trong, muốn tạo bất ngờ cho chồng sắp cưới.
Cửa phòng ngủ chính không đóng, bên trong rất tối, rèm cửa cũng không mở, Nam Nhã biết Tần Giang Nguyên ngủ muộn dậy cũng muộn, trong miệng còn khẽ lẩm bẩm nói: “Còn chưa dậy sao, vừa hay, lát nữa mình cũng phải ngủ một giấc thật ngon mới được”.
Cô ta nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ chính, khom người đi vào, đi tới giường, nhấc chăn lên định chui vào trong, nhưng lại sờ thấy…
“A…”
Tiếng hét vào buổi sáng sớm lật tung nóc nhà, cũng làm cho Tần Giang Nguyên bật dậy: “Sao vậy sao vậy? Có động đất à?”
Anh ta bỏ chăn ra, đến quần còn không kịp mặc đi chân trần chạy ra ngoài cửa, thấy căn phòng vững chắc không có dấu hiệu của động đất mới quay lại trong phòng ngủ, liền nhìn thấy hai người phụ nữ đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau đó lại đồng loạt nhìn đến anh ta.
Tần Giang Nguyên nhìn đến Nam Nhã, liền nhăn mày, vừa mặc quần vừa không vui hỏi: “Sao cô lại ở đây? Sao bộ dạng lại thành ra như vậy, tối qua cô đã làm gì?”
Nam Nhã trợn tròn mắt, cô ta còn chưa chất vấn anh ta, vậy mà anh ta còn không biết xấu hổ hỏi cô ta?
“Em còn chưa hỏi anh đấy!”
Nam Nhã cứng rắn chỉ vào người phụ nữ trần truồng trên giường, con ngươi như sắp rớt ra ngoài: “Cô ta là ai? Sao lại ở trên giường của anh?”
Nam Nhã vừa hét lên những lời này, người phụ nữ co ro trong chăn liền ôm chăn bò về phía Tần Giang Nguyên, nũng nịu gọi: “Anh Nguyên~”
Giọng nói này khiến lửa giận tích tụ cả buổi sáng nay của Nam Nhã hoàn toàn bùng nổ, cô ta không nén được cơn giận vung tay tát vào mặt người phụ nữ: “Anh Nguyên cũng đến lượt cô gọi? Cô là cái thá gì!”
Tối qua cô ta vừa bị Nam Mẫn tát, sức mạnh tát “hồ ly tinh” này cũng học được từ Nam Mẫn, tát cho người phụ nữ kia ngã chúi đầu xuống giường, cô ả kia cũng không quan tâm đến cơn đau nhức, vừa lăn vừa bò nhào vào trong ngực Tần Giang Nguyên: “Anh Nguyên, cứu em!”