Chương 147
Tán gẫu cái mốc xì nhé.
Sắc mặt Nam Mẫn cực kỳ lạnh lẽo, trước kia Dụ Lâm Hải nào có để ý tới cô, làm sao tán gẫu với cô mấy chuyện này được.
“Em cân nhắc thử đi, nếu Dụ Thị có thể nhúng tay vào, đó là trăm lợi mà không có một hại. Em là người thông minh, chắc em sẽ cân nhắc lợi và hại giỏi hơn tôi, em ngẫm lại là biết”.
Nam Mẫn hừ lạnh: “Anh bớt đẩy tôi lên cao đi, anh với Dụ Lâm Hải đúng là cá mè một lứa, bắt tay với nhau chơi tôi”.
“Không dám, không dám, cùng lắm tôi chỉ là tòng phạm thôi, em cứ trút hết mọi bực tức lên đầu Lâm Hải là được nhé”.
Phó Vực hừ cười: “Thế nào, cậu ta đến rồi phải không?”
Nam Mẫn tức giận nói: “Anh nói xem?”
Phó Vực cười ha hả: “Tôi muốn thành thật với em một chuyện nữa, khụ… Hôm qua tôi lỡ miệng, cậu ta đã biết em là cao thủ hacker và là đầu bếp hạng nhất. Em không cần phải giả vờ làm gì”.
“…”
Quanh thân Nam Mẫn nổi lên sát ý cuồn cuộn: “Phó Vực, anh chán sống lắm rồi đúng không?”
“Cái đó thì không, chỉ là tôi nghe được chuyện tiền duyên của hai người nên hưng phấn quá mức thôi. Sao trước đó không nói cho tôi biết em chính là cô bé bị bắt cóc năm đó?”
Phó Vực như khẩu đại bác, cứ bắn đùng đùng: “Nhiệm vụ trong rừng mười năm trước, tôi cũng có tham gia. Nếu Lâm Hải là ân nhân cứu mạng em, thì tôi cũng được tính nửa phần mà, em yêu thầm cậu ta, chi bằng yêu tôi này…”
Đồng tử Nam Mẫn chợt co rụt lại, quay đầu nhìn về phía chiếc xe màu đen kia.
Vậy là, Dụ Lâm Hải đã biết rồi ư?
Phía bên kia điện thoại, Phó Vực đang lảm nhảm không ngừng.
Nam Mẫn chỉ cảm thấy một cơn bốc hỏa vô danh từ gót chân xông thẳng lên, lồng ngực cũng sắp nổ tung, bóp điện thoại, lạnh lùng một tiếng: “Anh đi chết đi”.
Sau đó tắt máy.
Nam Lâm ở bên cạnh sợ giật mình, thấy sắc mặt Nam Mẫn vô cùng khó coi, không khỏi lo sợ hỏi: “Chị cả, sao thế?”
Gần như ngay sau khi tắt điện thoại, tiếng chuông lại vang lên, không hiện tên của người gọi đến, dãy số đó, Nam Mẫn còn cảm thấy quen thuộc hơn mật khẩu thẻ ngân hàng.
Nam Mẫn cầm điện thoại, tâm trạng phức tạp, cảm thấy nực cười.
Nếu không nhớ nhầm, đây là lần đầu tiên người đàn ông đó chủ động gọi cho cô.
Cô cúi đầu thở hắt ra, cố gắng bình tĩnh, ấn nút nghe.
Khoảnh khắc điện thoại áp bên tai, giọng trầm thấp nghẹn ngào của người đàn vang lên: “A lô”.
Hình như vừa ngủ dậy, giọng hơi lạc đi.
Dụ Lâm Hải ngủ trong xe cả đêm, đúng là vừa mới tỉnh dậy.
Anh muốn gọi cho Nam Mẫn, nhưng tối qua thực sự quá muộn, sợ làm phiền cô, lại không muốn đến khách sạn, anh muốn vừa sáng sớm đã có thể nhìn thấy cô, sau đó lập tức nói rõ với cô.
“Dụ Lâm Hải”, Nam Mẫn chậm rãi đọc ra tên của anh, dường như dùng hết sức lực cả đời kiềm chế tính nóng của mình: “Chúng ta nói chuyện một lúc đi”.