Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 114




Chương 114

“Tôi mời anh”.

Anh ta định tặng cho cô một con ngựa, tất nhiên cô cũng phải mời anh ta ăn bữa cơm xem như cảm ơn.

Là chủ nhà, Nam Mẫn đưa Phó Vực đến một nhà hàng cực kỳ nổi tiếng, bán chủ yếu là món ăn Hoài Dương, khi họ đến nơi thì đồng hồ cũng vừa điểm mười hai giờ, bên ngoài khách khứa xếp thành hàng dài, chờ đến lượt mình.

“Làm ăn cũng khấm khá quá nhỉ. Tôi muốn đến nhà hàng này ăn lâu rồi, nhưng nghe nói không cho đặt trước, mỗi ngày chỉ đón một số lượng khách nhất định, nhiều mánh lới kinh doanh quá mà không biết rốt cuộc mùi vị thế nào”.

Phó Vực khẽ cảm thán, theo Nam Mẫn vào trong, quản lý đang đón khách, thấy cô từ xa đi đến thì vội vàng chạy tới: “Cô đến rồi!”

Nam Mẫn thản nhiên “ừm” một tiếng: “Tôi dẫn bạn đến ăn bữa cơm, nhờ sư phụ Đinh làm vài món đơn giản mang lên là được”.

“Chúng tôi đã sắp xếp và dành ra phòng riêng cho cô trên lầu, mời cô đi bên này”.

Quản lý cung kính mời Nam Mẫn lên lầu.

Phó Vực cũng theo Nam Mẫn lên lầu, hỏi: “Đây cũng là sản nghiệp của Nam Thị à?”

“Không tính”, Nam Mẫn nói: “Là nhà hàng tôi tự mở ra thôi”.

Phó Vực kinh ngạc, kinh doanh nhà hàng, anh ta cũng kinh doanh khá nhiều nhà hàng nhưng mà cái ngành thức ăn nước uống này rất khó làm, chẳng có mấy nhà hàng làm ăn khấm khá được như thế này: “Nhưng mà theo tôi được biết thì nhà hàng này đã mở được năm, sáu năm gì đó rồi mà”.

“Ừ”, Nam Mẫn dẫn anh ta vào phòng, nói: “Nhà hàng này tôi mở nó vào năm mười tám tuổi, thứ nhất là để ăn, thứ hai là kiếm tiền”.

Phó Vực nhíu mày: “Cô là con cả nhà họ Nam đấy, thiếu tiền tiêu chắc?”

“Từ năm ba tuổi tôi đã tự làm việc kiếm tiền rồi, bố mẹ tôi keo kiệt lắm, không nỡ cho tôi tiền tiêu vặt, tôi chỉ có thể tự kiếm”.

Nam Mẫn quen thuộc với phòng ăn này như nhà mình vậy, rửa tay, ngồi trước bàn làm nóng chén và ấm, động tác cực kỳ nhuần nguyễn, hờ hững hỏi: “Anh uống Phổ Nhĩ hay là Long Tĩnh?”

Hai mắt Phó Vực không thể rời khỏi người con gái đang tập trung cho trà nghệ: “Phổ Nhĩ đi”.

Trong lúc chờ cơm, Nam Mẫn trao đổi với Phó Vực thêm một vài phương án kinh doanh trường đua ngựa, đôi bên có chút mâu thuẫn, Phó Vực muốn đi theo hướng sang chảnh, Nam Mẫn lại muốn làm kiểu bình dân.

“Tôi hiểu ý em. Em đang muốn mở rộng đối tượng khách hàng, để có nhiều người đến đây hơn, nhưng em có từng nghĩ tới tình hình kinh tế trước mắt của thành phố Nam không, chắc chỉ có nhóm chúng ta là đủ tiền để học cưỡi ngựa, nói trắng ra là, cưỡi ngựa vẫn là một bộ môn dành cho giới nhà giàu, đốt tiền. Chúng ta buộc phải suy nghĩ đến những khoảng hao phí để nuôi một con ngựa và tiền lời có được, kinh doanh không phải là làm từ thiện”.

Phó Vực trông có vẻ lấc cấc là thế, nhưng bàn để chuyện chính thì anh ta cũng rất nghiêm túc, cũng có quan điểm riêng.

Nam Mẫn nhấp một ngụm trà, giọng không nhanh không chậm: “Từ thiện vì tiếng, làm ăn vì tiền, tôi là một người kinh doanh, tất nhiên lợi nhuận phải đặt lên đầu”.

Cô đưa một bộ tài liệu cho Phó Vực: “Đây là bản thống kê chi tiêu của người ở thành phố Dung, thành phố Bắc và thành phố Nam. Thành phố Bắc là cao nhất, chênh lệch giàu nghèo cũng lớn nhất, thành phố Dung xếp sau, thành phố Nam là thấp nhất trong cả ba thành phố, tốc độ phát triển cũng nhanh nhất. Miếng đất Bắc Giao đó rất đặc biệt, bởi vì nó là điểm tiếp nối của ba thành phố lớn là Dung, Nam và Bắc. Vì thế, anh cũng nên cân nhắc đến mức độ chi tiêu của cả ba thành phố này”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.