Chap36 Chuẩn bị đám cưới
Âu Dương Thiên đưa cô đến bệnh viện kiểm tra vết thương không sâu không có gì đáng ngại, bác sĩ Vương kê cho cô đơn thuốc kháng sinh bảo cô về súc miệng cẩn thận. Ông không thể hiểu giới trẻ ngày nay sao chứ thích mấy cái gì lãng mạn để đồ trong thức ăn chưa nói chuyện nuốt phải, chỉ nói về vệ sinh an toàn thực phẩm thôi cũng đáng sợ chưa kể vật được nhè ra có dám dùng nữa không?
Âu Dương Thiên bế cô về phòng ngủ. Thẩm Nhược Giai bất bình.
"A Thiên, em bị thương môi không phải ở chân."
Âu Dương Thiên không để tâm đến cô nhẹ nhàng đặt cô lên giường nửa nằm nửa đè lên người cô.
"Ý em là chúng ta vẫn có thể tiếp tục việc đêm nay."
"Việc đêm nay."- Thẩm Nhược Giai đỏ ửng mặt quay đi chỗ khác.
Thời gian trôi qua công việc kết thúc Thẩm Nhược Giai gối lên ngực amh cả người giống cây tẩm gửi bán lấy thân cây mẹ không buông.
"A Thiên chúng ta có con được không?"- Thẩm Nhược Giai thỏ thẻ hỏi.
Sau lần mang thai đó cơ thể cô yếu hơn trước. Bác sĩ Vương nói cô không hợp mang thai nhưng thể chất lại rất dễ dính bầu, hai năm nay Âu Dương Thiên nghe lời ông dùng biện pháp tránh thai với cô. Anh dương nhiên sẽ không để cô uống mấy loại thuốc có hại cho cơ thể, bản thân lại chịu đựng vì cô.
"Đợi cưới xong em muốn bao nhiêu cũng được."- Âu Dương Thiên xoay người để cô nằm thoải mái hơn trong lòng mình.
Sáng hôm sau, Thẩm Nhược Giai cảm thấy người mình nặng trĩu mệt mỏi. Âu Dương Thiên sờ trán cô đang phát sốt. Bác sĩ Vương sáng sớm đã chạy đến nhà anh khám bệnh sau khi kiểm tra, nhìn anh với ánh mắt thấu hiểu vỗ vai anh.
"Hey, bác biết tuổi trẻ sức dài vai rộng nhưng làm việc cũng lên có chừng mực không lên bắt nạt con gái người ta quá."- Thẩm Nhược Giai mơ màng nằm nghe thấy mà thẹn thùng đỏ mặt.
Đêm qua vốn muốn có con lên cố gắng quá sức, dương nhiên cô sẽ không khai ra bản thân đã chọc thủng ba con sói của anh. Âu Dương Thiên tiễn bác sĩ Vương ra về trở về phòng muốn ở nhà cùng cô nhưng hôm nay lại có cuộc họp quan trọng, cuối cùng giao cô cho Dì Chu nhanh chóng rời đi. Âu Dương Thiên rời đi cô trìm vào giấc ngủ, không bao lâu Thẩm Nhược Giai cảm thấy cái ôm ấm áp mơ màng tỉnh dậy thấy Âu Dương Thiên nằm bên cạnh.
"Không phải anh phải đi họp sao?"
"Xong rồi."-Âu Dương Thiên cúi xuống ngửi mái tóc cô hương thơm hoa bưởi nhẹ nhẹ thực sự u mê.
Thẩm Nhược Giai cũng không hỏi nhiều cô thực sự rất mệt nhắm mắt vào ngủ tiếp. Âu Dương Thiên thấy cô đã ngủ kéo cô vào lòng vỗ về. Cả ngày nằm ngủ đến tối ăn cháo xong ra ngoài ban công ngắm sao trăng mặc dù cuối mùa xuân trời về đêm vẫn hơi lạnh . Âu Dương Thiên về phòng lấy chiếc khăn mỏng bước ra ngoài quẫy lấy cô mang nhốt cô trong lòng.
"Vẫn chưa khỏi ốm đâu."- Thẩm Nhược Giai dựa ngực anh.
"A Thiên, chúng ta thực sự có thể bên nhau sao?"
"Nói vớ vẩn gì vậy?"- Âu Dương Thiên chút tức giận xoay người cô nhìn mắt anh.
"Giai Giai, chúng ta sắp kết hôn rồi. Không được nói linh tinh."
Thẩm Nhược Giai gật đầu có lẽ cô có chút căn thẳng trước khi kết hôn. Trước đây là bị ép cưới cũng không tổ chức gì lớn, lần này thì khác cô thực sự yêu người đàn ông bản thân sắp gả cho. Cô có thể làm người vợ tốt một người mẹ tốt không? Tương lai sẽ ra sao? Bọn họ có thể bên nhau mãi mãi không? Cô không biết nữa. Nói trắng ra cô đang sợ tương lai của hai người.
Âu Dương Thiên nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô. Anh biết cô đang lo lắng tâm tình bình thường của phụ nữ sắp kết hôn.
Âu Dương Thiên tiến tới hôn lên môi cô. Thẩm Nhược Giai không trốn tránh còn chút hưởng thụ ôm lấy cổ anh. Âu Dương Thiên thuận nước đẩy thuyền bế cô trở về giường.
Hai cơ thể lại bắt đầu quẫy lấy nhau. Sáng sớm Thẩm Nhược Giai mơ màng tỉnh dậy muốn rời giường bị kéo lại.
"Ngủ thêm chút nữa đi."
"Không được, sắp muộn rồi."- Thẩm Nhược Giai nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Âu Dương Thiên từ từ mở mắt vẫn không buông cô ra. Mỉm cười nhìn cô.
"Thêm lần nữa."- Âu Dương Thiên siết chặt eo cô. Thẩm Nhược Giai ngại ngùng nhìn anh tiến tới hôn lên môi anh.
Âu Dương Thiên đang bận rộn tìm nhà hàng để chuẩn bị cho đám cưới. Thẩm Nhược Giai thích sao trăng anh muốn tổ chức ngoài trời đêm cần một khuôn viên rộng đồ ăn phong phú. Anh thấy biệt thự cổ của ông nội anh rất thích hợp thuê thêm đầu bếp nổi tiếng nấu vài món cổ truyền, tiệc cưới sẽ trang trí bằng hoa hướng dương mà cô thích tôn màu chủ yếu là màu vàng. Âu Dương Thiên vừa nghĩ đến trong lòng cảm thấy hương vị trong lòng.
Bỗng nhiên điện thoại reo lên là một số lạ. Số điện thoại này nếu không phải người quen sẽ không thể nào biết được. Âu Dương Thiên ấn nút nghe.
"Alo."
"Thiên."- bên kia truyền lại giọng dịu dàng.
Âu Dương Thiên thay đổi sắc mặt ngay lập tức tắt máy, số điện thoại đó vẫn tiếp tục gọi lại .