Vợ Cũ Của Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 37




Đang mải suy về người kia thì A Xảo và Giang Hạo đã dẫn người đó đến chỗ cô.

Tuyết Y có chút giật mình, thấy thân ảnh kia đang đi đến gần cô, cô gấp gáp đứng lên.

“Tuyết Y, đến đây mình giới thiệu cho anh chàng này vô cùng đẹp trai, anh ấy là bạn của Giang Hạo, là ông chủ của “Công ty đầu tư Cự Phong” – Cảnh Nhất Phi.” A Xảo nho nhã giới thiệu.

Sau đó quay sang Lâm Tuyết Y: “Vị này là nhà thiết kế áo cưới của Đài Loan – Lâm Tuyết Y tiểu thư.”

Nghe lời giới thiệu khoa trương như vậy về mình, Tuyết Y đỏ mặt lập tức quay đầu dùng ánh mắt oán trách nhìn cô bạn mình.

Theo lễ nghĩa, Tuyết Y chủ động vươn tay, mỉm cười: “Xin chào, Cảnh Nhất Phi, rất hân hạnh được làm quen với anh.”

Cảnh Nhất Phi bất động nhìn cô, anh không để ý việc cô vì người khác mới nói một câu mà đã đỏ mặt, sâu trong đáy mắt sáng lên sau đó mỉm cười.

Anh nhẹ nhàng bắt tay cô: “Xin chào, Tuyết Y tiểu thư, tôi cũng thật vinh hạnh được quen biết cô.”

Sau khi A Xảo giới thiệu xong, lại cố ý nháy mắt với cô, tiếp theo nói: “Cậu bảo rằng không có bạn trai mà Cảnh tiên sinh cũng không dẫn theo bạn gái, hai người có thể tâm sự cùng nhau.”

A Xảo đắc ý nói ra ý tưởng của mình.

“Việc này đối với Cảnh….”

“Được rồi, anh biết em muốn nói gì, nói cho em biết Cảnh Nhất Phi quen được Tuyết Y đây là phúc khí của cậu ta.”

Giang Hạo còn chưa dứt lời đã bị A Xảo ngăn lại.

Trước mặt A Xảo nhanh mồm nhanh miệng này, Giang Hạo cũng chỉ thể cười gượng thôi.

Cảnh Nhất Phi nghe A Xảo nói vậy trong lòng có chút giật mình, lập tức lịch thiệp hỏi: “Lâm tiểu thư, tôi có thể ngồi cạnh cô được không?”

Lâm Tuyết Y trong lòng không thích A Xảo nhiều chuyện, cô chỉ muốn yên tĩnh ngồi ở một góc thôi. Nhưng người đàn ông nhã nhặn này đã ngỏ lời hỏi, cô cũng không thể cự tuyệt được. Vì thế cô mỉm cười khách khí nói với anh: “Xin mời ngồi.”

Cảnh Nhất Phi ngồi ngay cạnh cô, Tuyết Y dịch chuyển người một chút, tạo khoảng cách để cho mình cảm thấy tự nhiên hơn.

Cảnh nhất Phi nghiêng người nhìn cô: “Lâm tiểu thư hình như rất khẩn trương.”

Mặt Tuyết Y không khỏi đỏ lên, nhưng cô vẫn nói thật: “Không phải khẩn trương mà là….. tôi không quen tiếp xúc gần gũi với người lạ.”

“Vậy sao? Vậy mọi khi cô có đặt ra khoảng cách tối thiểu không?” Cảnh Nhất Phi cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm cô hỏi.

“Cái này….không có. Chỉ là với người lạ thì tôi mới vậy.” Lâm Tuyết Y miễn cưỡng đáp.

Không biết vì sao người đàn ông này nhìn qua thì rất tao nhã nhưng tiếp xúc rồi mới thấy từ anh ra tạo ra loại cảm giác áp bức. Cô không thích loại cảm giác này, cũng không thích bầu không khí như vậy bao trùm.

“Vậy hiện tại chúng ta đã làm quen thì không tính là người xa lạ chứ?” Cảnh nhất Phi nói có chút ngả ngớn.

“Vâng, có thể nói như vậy.” Lâm Tuyết Y đáp lấy lệ, ánh mắt lại không ngừng lẩn tránh.

Cảnh Nhất Phi cố tình không để ý hành động của cô, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ.

Khi anh xuất hiện thì luôn là tâm điểm. Thường là anh không cần chủ động bắt chuyện với người khác, mà chính mọi người phải chủ động đến chào hỏi anh mà chưa chắc anh sẽ để ý.

Vậy mà người phụ nữ này, anh đã bắt chuyện vậy mà vẫn tỏ ra có anh cũng được mà không có cũng không sao, nói chính xác là anh muốn làm quen đi. Anh trong lòng cười nhạo chính mình. Bởi vì nếu anh không nói thì cô cũng sẽ không mở miệng.

Khi vừa đến anh đã chú ý đến cô. Xung quanh huyên náo như vậy duy chỉ có cô giống một bông hoa tử đằng im lặng, không lay động tạo cho ta cảm giác an tĩnh.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động tiếp cận phụ nữ.

Cho nên dù có mấy vụ làm ăn anh cũng để một bên liền nhanh chóng ngồi cạnh cô, muốn làm quen với cô.

Nhưng dường như lòng của cô không hề ở đây. Thật là một người phụ nữ kì lạ.

Cảnh Nhất Phi có chút ảo não.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.