Lâm Tuyết Y gối đầu lên tay suy nghĩ ngày mai nên làm như thế nào.
Buổi sáng phải cùng A Xảo đến xem phòng, nếu phòng tốt sẽ kí hợp đồng trước rồi chuyển đến sau.
Sau đó phải tranh thủ đến ngân hàng đem hết chỗ trang sức hắn từng cho cô trả lại cho hắn. Cô không cần những thứ đó. Việc tiếp theo là phải đổi số điện thoại. Nếu đã quyết định ly hôn vậy thì không nên liên lạc nữa.
Đúng rồi còn chuyện của Vân Dương nữa, còn phải giúp hoàn thành bản thiết kế, bởi vì trước đây cô rảnh rỗi lên Vân Dương nhờ cô hỗ trợ thiết kế ý tưởng.
Bọn họ cùng học thiết kế trang phục, đối phó với những chuyện như thế này dư sức làm nhưng mấy ngày hôm trước vì bị bệnh cũng vì chuyện ly hôn nên chưa làm gì cả nên phải tranh thủ hoàn thành việc đó trước khi cô rời đi.
Lâm Tuyết Y biết hai người kia đang ở phòng bên cạnh, cô cố gắng làm cho mình không suy nghĩ đến bon họ. Bởi vì cứ nghĩ đến lòng cô đau như bị xé rách thành trăm mảnh.
Một cơn gió thổi vào, cửa phòng ngủ mở ra, Lâm Tuyết Y nhìn về phía cửa phòng. Hoắc Tư Hào và người phụ nữ kia đang mặc áo ngủ, hai người ngay cả dây lưng áo ngủ cũng không thèm buộc, quần áo xộc xệch, chắc là vừa chấm dứt một hồi đại chiến.
Chẳng nhẽ còn muốn dời chiến trường đến chỗ khác để tiếp tục chiến đấu.
Lâm Tuyết Y vẫn duy trì tư thế không thèm động chỉ híp mắt nhìn hai người kia.
“A” Tần Ngữ Tâm nhìn thấy trên giường có người bỗng hét lên, xoay người muốn chạy ra ngoài, lại chui thẳng vào lòng Hoắc Tư Hào.
“Cô tại sao lại ở trong này?” Hoắc Tư Hào lắp bắp kinh hãi, hắn không ngờ Lâm Tuyết Y lại ở cách vách, như vậy bọn họ vừa làm cô đều nghe thấy được? (Mưa: đúng là não ngắn phòng ngủ ng ta thì ng ta ngủ chứ còn hỏi )
Lâm Tuyết Y không trả lời, cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng Hoắc Tư Hào, trong lòng cười khinh. Nữ nhân bây giờ không biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào sao?
“Tôi hỏi cô tại sao lại ở trong này?” Hoắc Tư Hào thấy cô không để ý đến mình có chút tức giận lớn tiếng hơn hỏi cô.
“Anh hỏi thật buồn cười! Đây là nhà tôi, giường tôi vì sao tôi lại không thể ở đây?” Lâm Tuyết Y cuối cùng cũng chuyển ánh mắt từ người phụ nữ kia sang hắn, không hề sợ hãi nhìn hắn.
“Cô, cô bình thường toàn ngủ phòng bên cạnh cơ mà?” Hoắc Tư Hào không hiểu cảm xúc trong lòng mình bây giờ là gì. Hắn chưa từng thấy ánh mắt như vậy của cô, nhìn giống như một con báo săn bị chọc tức. Bề ngoàn nhìn thì bình tĩnh nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên tấn công đối thủ.
“Tôi nói lại lần nữa, đây là nhà của tôi, tôi thích ngủ đâu thì ngủ. Sao nào? Hai người định rời chiến trường đi hay định ngủ cả 3 người ở đây? Cứ việc, tôi không ngại.” Lâm Tuyết Y giống như một con báo, cô không muốn nhịn nữa. Dù sao cũng sắp ly hôn, trước khi đi cũng lên làm chút việc cho vui vẻ chứ. (Mưa: phải thế chứ chị )
“Cô…” Hoắc Tư Hào tức giận. Hắn không thể tưởng tượng đượcLâm Tuyết Y hôm qua và hôm nay có thể là cùng một người. Vừa nãy khi ở cửa hàng cô đồng ý ly hôn, chớp mắt cái thái độ liền thay đổi nhanh như vậy. Xem ra một màn kia đã kích thích cô rồi. (Mưa: Tưởng mình giỏi lắm sao. Con giun xéo lắm cũng quằn, ta mà là Lâm Tuyết Y thì bỏ lão từ lâu rồi ngồi đó mà mơ với tưởng…………)
“Xin hỏi vị tiểu thư này cứ dựa vào lòng chồng tôi làm gì? Đừng tưởng rằng hắn là núi dựa của cô, chúng tôi hiện tại vẫn chưa ly hôn, cô không sợ ngay bây giờ tôi đuổi cô ra ngoài sao?” Lâm Tuyết Y không hề để ý sự tức giận của Hoắc Tư Hào tiếp tục nói móc.
“Tư Hào, em…em không muốn sống nữa!” Tần Ngữ Tâm đột nhiên giãy ra khỏi lòng Hoắc Tư Hào, khóc lóc.
“Ngữ Tâm không có việc gì có anh ở đây cô ta không dám làm tổn thương đến em đâu đừng sợ.” Hoắc Tư Hào chạy nhanh đến an ủi Tần Ngữ Tâm đang khóc sướt mướt.
Lâm Tuyết Y thờ ơ nhìn bọn họ, không còn tức giận nhưng vẫn cảm thấy tâm mình như bị ai giằng xé.
“Nào đến đây tiểu thư xinh đẹp. Hoan nghênh cô trình diễn công phu trên giường của cô để tôi có thể triển lãm chút, làm cho tôi tăng chút kiến thức để về sau còn biết làm như nào để câu dẫn chồng người khác.” Cô nhìn vẻ mặt chột dạ của Tần Ngữ Tâm hận không thể tát cô ta một cái thật đau.
Con hồ ly này ở ngoài đã khi dễ cô đủ đường vậy mà còn muốn chạy vào trong nhà cô, hiện tại còn muốn trèo lên giường của cô.
“Lâm Tuyết Y, cô câm miệng cho tôi. Cô đứng dậy đi sang phòng khác ngủ, tôi hôm nay muốn ngủ ở đây.” Hoắc Tư Hào bỗng nhiên vọt lại đây, kéo Lâm Tuyết Y đang ngồi trên giường dậy.
Lâm Tuyết Y đẩy Hoắc Tư Hào ra, cô bướng xuống giường, đứng trước mặt hắn gằn từng chữ nói: “Hoắc Tư Hào, anh hãy nhớ cho kỹ, nếu anh bức tôi quá đáng, tôi sẽ làm cho anh cả đời này cũng không ly hôn được, tôi muốn để cho người phụ nữ kia mãi mãi là dâm phụ đi câu dẫn chồng người khác.” (Mưa: mình thích câu cuối)