Chương 12: Các cậu đừng hù doạ cô ấy
Editor: Chôm chôm
Kịch bản thử vai là trích đoạn ngắn, chỉ có hai câu thoại, đọc qua là biết đây là chuyện xưa rất hay, lột tả nhân vật vô cùng xuất sắc, nhất định là kịch bản từ tay một biên kịch đại tài.
Mấy năm nay Cố Khấu vẫn chỉ xuất hiện ở một vài tác phẩm điện ảnhnhỏ, tuy rằng nhờ phúc của Cố Chính Giới nên nhân vật cô diễn luônkhông quá tồi, nhưng không gian phát triển vẫn thật hạn chế. Cơ hội này không thể nghi ngờ chính là cái bánh từ trên trời rơi xuống, nếu diễn tốt thì có thể bước lên tầm cao mới, còn nếu không tốt thì cũng có thể hấp dẫn một lượng người hâm mộ. nói tóm lại, diễn xong bộ này, thì cô sẽ không còn là một nghệ sĩ nhỏ vô danh nữa.
cô hít sâu một hơi, lại đọc kịch bản diễn thử thêm một lượt, nghĩ tới nghĩ lui, lưu luyến không rời mà nói với Dương Diệu Nghi: “Chị Diệu Nghi, phiền chị nói với thầy chấm diễn thử, nếu em không đạt yêu cầu của bọn họ, vậy... vậy đem cơ hội này nhường lại cho những người khác.”
Dương Diệu Nghi vô cùng kinh ngạc, “Cơ hội tốt như vậy, công ty nguyện ý đưa cho em, em vì sao không cần?”
Trong lòng Cố Khấu rất rõ ràng, “Công ty đồng ý” chính là ý của Cố Chính Giới. cô không biết gần đây mình làm đúng ý của hắn như thế nào, nhưng tóm lại thì chuyện này danh không chính, ngôn khôngthuận, cô vẫn luôn rất ghét việc mình là một nữ diễn viên được bao nuôi, càng chán ghét việc vì điều này mà mình nhận được thuận lợi, vô tình cố ý mà phá hỏng một tác phẩm hay.
cô không nói gì thêm, chỉ nói: “Bởi vì em rất thích tác phẩm này, nếu diễn không tốt, em sẽ rất áy náy.”
Dương Diệu Nghi cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ nhìn cô, cảm thấy cô có phần ấu trĩ, nhàn nhạt đáp ứng. Qua nửa giờ sau, Dương Diệu Nghi nhận điện thoại của nhà làm phim, sau đó đưa Cố Khấu đi thử vai.
Cố Khấu không phải chưa từng đi thử vai bao giờ, nhưng lần này lại khẩn trương như lần đầu, hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào, cúi mình chào, trong nháy mắt lúc ngẩng đầu lên liền có điểm hoảng hốt, còn tưởng rằng mình quay lại thời cấp ba.
Trong đầu cô lộn xộn lướt qua vô số lần gặp gương mặt kia khi còn ở trường học, một cái tên suýt chút nữa bật ra khỏi miệng, cuối cùng lại vẫn chỉ gọi một tiếng: “....Đàn anh?”
Mấy nhân viên phụ trách thử vai đều cười, trong đó có một phó đạo diễn nói: “Lâm Vân Phi liệu sự như thần, vừa rồi hắn có nói, Cố Khấu khi nhìn thấy hắn khẳng định sẽ phản ứng không kịp.”
Lâm Văn Phi cười nói: “Đừng hù dọa cô ấy.”
Cố Khấu nhớ rõ lúc học cấp ba, cô là lớp phó văn nghệ của lớp. Sau khi tan học còn phải ở lại vẽ bảng tin. Khi đó vóng dáng cô hơi lùn, đặt hai cái ghế cạnh nhau rồi đứng lên, run run rẩy rẩy mà đặt bút.
Trong đội bóng rổ thì đều là một đám nam sinh cao kều, đương nhiên thích trêu ghẹo nữ sinh, có người lúc đi ngang qua cố tình chạm mộtchút vào chân ghế, cô sợ tới mức mặt trắng toát, cũng có ngừoi lại cố ý đem bút viết của cô ra xa, tóm lại là hình thức đa dạng không dứt. Khi đó có một học trưởng đi qua thuận tay giúp cô giữ ghế, cười mắng đồng đội: “Rất nguy hiểm, các cậu đừng hù doạ em ấy.”
Sau này Cố Khấu biết được hắn là Lâm Vân Phi. Lâm Vân Phi có thành tích tốt, là dạng nhẹ nhàng đạt vị trí đứng đầu, yêu thích đánh bóng rổ, mê chơi nhạc, yêu nhiếp ảnh, còn thích ngắm sau, niềm yêu thích trải rộng làm người ta hoài nghi có phải một ngày hắn có đến 72 giờ hay không. Tuy rằng Cố Khấu ở cùng câu lạc bộ kịch với hắn, nhưng cũng chỉ ngẫu nhiên mới gặp nhân vật phong vân này.
Sau đó Lâm Vân Phi được cử đi học tại đại học P, ngay cả thi đại học cũng không cần tham gia, càng không cần trở về trường. Khi đó Cố Khấu rất thích hắn, vừa uể oải nhưng cũng vừa tràn ngập hi vọng, hăng hái khổ học, âm thầm thề sẽ thi vào đại học P, cuối tuần đều ở trường K bên cạnh làm bài tập. Có một lần cô bất lực trước một đề toán, trước mắt bỗng nhiên hiện thêm một ngón tay, chỉ vào đề nói: “Dùng sai công thức rồi.”
Cố Khấu không nghĩ tới còn có thể gặp lại hắn, “Đàn anh?”