Vợ Bầu Muốn Chạy!

Chương 917




CHƯƠNG 917

“Hạo Tuấn, em vừa trở về, mệt lắm, anh ngủ với em một lát được không?” Lâm Giai Nhi cúi xuống, nằm đè lên ngực người đàn ông.

Đường Hạo Tuấn “ừm” một tiếng rồi lại nhắm mắt lại.

Lâm Giai Nhi nhếch miệng cười, sau đó nhét tay vào trong vest của anh.

Đường Hạo Tuấn cảm nhận được, tuy anh khẽ nhíu mày lại nhưng vẫn không ngăn cản.

Lâm Giai Nhi thấy vậy, động tác lại càng bừa bãi hơn, rất nhanh đã cởi sạch cúc áo sơ mi của người đàn ông.

Nhưng khi cô ta đặt tay lên khóa thắt lưng của người đàn ông thì trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng hô hấp ổn định của anh.

Bàn tay của Lâm Giai Nhi trở nên cứng nhắc, cô ta ngẩng đầu lên nhìn.

Đường Hạo Tuấn đã chìm sâu vào giấc ngủ rồi.

Lâm Giai Nhi vô cùng không cam lòng, ánh mắt cũng đỏ ửng.

Tối nay cô ta chuẩn bị nhiều đến vậy là muốn gạo nấu thành cơm với anh, kết quả thì hay rồi, anh lại lăn ra ngủ cơ đấy.

Sao anh vẫn chưa “đứng” dậy chứ?

Lâm Giai Nhi giận dữ không thôi, nghiến răng nghiến lợi.

Sớm biết thuốc mê khiến anh thiếp đi nhanh như vậy thì cô ta đã không hạ thuốc mê mà hạ thuốc kia luôn rồi.

Cho dù loại thuốc đó sẽ xung đột với loại thuốc anh đang dùng hiện giờ, có khả năng khiến anh bị dị ứng, nhưng chỉ cần cô ta xong việc, kịp thời đưa anh đến bệnh viện là sẽ không sao.

“Quả nhiên, tôi vẫn quá lương thiện, e dè quá nhiều điều rồi.” Sắc mặt Lâm Giai Nhi vặn vẹo, cô ta siết chặt tay khẽ lẩm bẩm.

Có điều mọi chuyện bây giờ đã như vậy rồi, cho dù cô ta và anh thật sự không xảy ra chuyện gì, cô ta cũng muốn khiến người khác tưởng rằng bọn họ đã thực sự xảy ra quan hệ.

Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn hít sâu một hơi, sau đó tháo máy đổi giọng trên cổ xuống, sau đó nhéo mạnh cổ, cánh tay, chân và khắp nơi trên người một lượt, sau khi nhéo ra dấu đỏ thì mới cởi quần áo xuống, trèo lên giường.

Sau đó cô ta lại làm y hệt với Đường Hạo Tuấn, cởi sạch quần óa của anh, cũng tạo ra dấu vết trên người anh.

Làm xong, cô ta nằm vào lòng Đường Hạo Tuấn, giơ điện thoại lên, chụp vài tấm ảnh kích thích giữa cô ta và Đường Hạo Tuấn rồi gửi cho Tống Vy.

Lúc này ở nước ngoài đã là mười giờ sáng rồi.

Tống Vy đang họp trong phòng họp cùng với các nhà thiết kế khác, tìm hiểu về cuộc thi.

Dù sao ngày mai cuộc thi sẽ chính thức bắt đầu, rất nhiều chi tiết nếu không hiểu rõ, đến khi thi xảy ra vấn đề gì đó thì sẽ không biết giải quyết như thế nào.

Thời gian họp không lâu, cũng chỉ hơn một tiếng là kết thúc rồi.

Tống Vy ra khỏi phòng họp, Hạ Bảo Châu tiến lên với vẻ mặt phức tạp: “Vy Vy.”

“Sao thế?” Tống Vy tò mò nhìn cô.

Hạ Bảo Châu cắn môi: “À, ban nãy điện thoại cậu có tin nhắn, tớ không cẩn thận mở ra rồi.”

Tống Vy buồn cười: “Mở ra thì mở ra thôi, tớ còn tưởng có chuyện gì lớn cơ.”

“Là chuyện lớn đấy.” Tống Vy nhìn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.