Vợ Bầu Muốn Chạy!

Chương 79 2




CHƯƠNG 792

Giang Hạ vỗ vai cô: “Được rồi, ăn cơm đi đã, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Tống Vy ‘ừ’ một tiếng, đồng ý.

Sau khi ăn xong, cô nghỉ ngơi tại công ty một lát rồi lái xe đến khách sạn Hoàn Vũ.

Vừa bước tới cửa khách sạn, một cô gái xinh đẹp cao xấp xỉ Tống Vy, ăn mặc sành điệu đột nhiên đi ngang qua, ngăn cô lại: “Cô Tống.”

Tống Vy dừng lại: “Cô là ai?”

Cô đưa mắt đánh giá cô gái này, rất lạ lẫm, cô không hề quen biết.

Nhưng đối phương lại biết cô, điều này thật kỳ lạ.

“Tôi là Tô Huyền.” Cô gái hất mái tóc ra sau, mỉm cười đưa tay về phía Tống Vy: “Xin chào, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau.”

“Cô là Tô Huyền?” Tống Vy hơi trừng mắt, sau đó hoàn hồn lại, giơ tay ra bắt tay đối phương: “Xin chào, tôi là Tống Vy.”

“’Tôi biết, nghe danh cô Tống đã lâu, tài năng của cô rất nổi tiếng trong giới, khi ở nước ngoài tôi đã rất muốn được gặp cô, cuối cùng hôm nay tôi cũng gặp được.” Tô Huyền nói.

Ánh mắt Tống Vy lóe lên: “Tôi cũng vậy, tôi cũng rất muốn gặp cô Tô. Tôi còn nhớ mãi email của cô Tô đó.”

“Cô Tống nhớ thì tốt quá. Cuộc thi quốc tế cũng sắp sửa sắp bắt đầu rồi, chúng ta có thể đọ sức xem cuối cùng ai mới là ánh sáng hy vọng cho ngành thiết kế nước nhà. Thế nào? Cô Tống có hứng thú không?” Tô Huyền nhìn cô, sự khiêu khích trong ánh mắt không gì có thể che giấu được.

Trong ánh mắt khiêu khích ấy, Tống Vy còn nhìn thấy được một chút thù địch.

Điều này khiến cô hoang mang.

Cô chưa từng có thù oán với cô Tô, cô vì sao cô Tô lại ghét cô?

Suy nghĩ một hồi cũng không đoán ra được, cuối cùng Tống Vy chỉ đành cho rằng một núi không thể chứa nổi hai hổ.

Một người có thiên phú cao chắc hẳn sẽ có đôi chút đối địch với ai có tài năng giống như mình.

Xem ra về sau cô phải cẩn thận hơn với cô Tô này.

“Đương nhiên rồi, thư thách đấu cô Tô đã đưa cho tôi, sao tôi có thể thờ ơ được? Như vậy thì quá không lịch sự với cô Tô rồi?” Tống Vy nở nụ cười cười xã giao, chấp nhận lời khiêu khích của Tô Huyền.

Ban đầu Tô Huyền hơi sửng sốt, ngay sau đó liền bật cười, nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì cô Tống, chúng ta phân cao thấp tại trận đấu quốc tế vậy.”

“Được.” Tống Vy gật đầu.

Ngay sau đó Tô Huyền liền thu tay lại, đi vào khách sạn trước cô một bước.

Tống Vy nhìn theo bóng lưng Tô Huyền, nụ cười trên mặt dần nhạt bớt, trở thành khuôn mặt không chút cảm xúc.

Không biết tại sao, cô cứ luôn cảm thấy Tô Huyền này hình như có hơi quen quen.

Trước khi nhìn thấy Tô Huyền, cô đã nghi ngờ Tô Huyền chính là Tống Huyền rồi, nhưng bây giờ xem ra không phải.

Tống Huyền không cao bằng Tô Huyền, hơn nữa thân hình, tính cách cũng không giống nhau, vì thế có lẽ Tô Huyền không phải Tống Huyền.

Vậy thì cảm giác quen thuộc này, rốt cuộc là đến từ đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.