CHƯƠNG 774
“Vâng.” Trình Hiệp trả lời rồi quay người đi ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn dựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt sâu thẳm nhìn lên trần nhà, chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Một lát sau, anh chợt đứng dậy, gỡ áo khoác mắc trên kệ, đặt lên cánh tay rồi ra khỏi phòng làm việc, lái xe rời khỏi Đường Thị.
Đường Hạo Tuấn lái xe một mạch đến nhà tổ họ Đường.
Khi Đường Mãnh và bà Đường đang xem TV thì quản gia bước vào: “Thưa ông chủ, bà chủ, cậu Hạo Tuấn đến ạ.”
Hai vợ chồng lập tức liếc mắt nhìn nhau: “Sao cậu ta lại đến đây?”
Đường Mãnh lắc đầu: “Không biết, để cậu ta vào trước đi đã.”
Quản gia gật đầu, ra ngoài chào đón.
Ngay sau đó, Đường Hạo Tuấn đi vào.
Đường Mãnh mỉm cười tiếp đón: “Hạo Tuấn, hiếm khi thấy cháu về nhà tổ, có chuyện gì sao?”
Bà Đường cũng nhìn Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn à, mau ngồi đi cháu.”
“Không cần.” Đường Hạo Tuấn từ chối, nhìn Đường Mãnh rồi trả lời: “Tôi tới đây là muốn xem căn phòng của ba mẹ tôi.”
“Xem phòng của chú hai và em dâu?” Đường Mãnh nhíu mày: “Căn phòng đó đã đóng kín mấy chục năm nay, có gì đáng xem chứ? Bên trong cũng không quét dọn gì, cháu đừng đi thì hơn.”
“Không sao, tôi chỉ xem qua thôi, không động chạm vào thứ gì đâu.” Nói xong, Đường Hạo Tuấn đi thẳng lên lầu.
Hai vợ chồng Đường Mãnh xúm lại.
Bà Đường hỏi: “Ông xã, ông nói xem rốt cuộc cậu ta muốn làm gì? Tự nhiên muốn xem phòng ba mẹ mình, chắc không phải đã phát hiện ra điều gì đó chứ?”
“Đừng có nói lung tung.” Đường Mãnh nghiêm mặt, trừng mắt liếc bà ta: “Nếu bên trong có gì thì đã phát hiện ra từ lâu rồi, còn chờ đến bây giờ sao?”
“Cũng đúng.” Bà Đường gật đầu, nhưng vẫn hơi lo: “Nếu như bây giờ không thể tìm được cái gì, vậy vì sao nó lại muốn vào chứ?”
“Không có việc gì đâu, để tôi đi lên xem thử.” Đường Mãnh nói xong cũng lên lầu.
Trên tầng, Đường Hạo Tuấn đang đứng trước căn phòng mang đôi chút dấu vết của năm tháng, anh vươn tay, đẩy cửa ra.
Cửa mở, mùi nấm mốc nồng nặc xộc vào mũi, trong không khí còn pha lẫn mùi bụi bặm nhàn nhạt, làm cho Đường Hạo Tuấn không khỏi nhíu mày, phẩy phẩy tay trước mũi, đợi bụi dần lắng xuống mới bật đèn lên.
Vì đã mấy chục năm chưa được sử dụng nên lúc bật lên đèn hơi chập chờn, nhấp nháy mấy lần mới được.
Cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng nhìn rõ căn phòng này.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều giống với mười mấy năm trước, không thay đổi chút nào, chỉ là màu sắc cũ kỹ hơn, khắp nơi đều phủ đầy bụi và mạng nhện, làm cho người ta có cảm giác hoang tàn.
Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng đi vào, sau đó đứng bên trong, quan sát quanh căn phòng.
Căn phòng vẫn là căn phòng đó, nhưng đã cảnh còn người mất.