CHƯƠNG 693
Tống Vy cũng dùng thẻ phòng mở cửa phòng đối diện ra.
Vào trong, Tống Vy đỡ Giang Hạ đến giường, còn mình thì ngồi ở mép giường nghỉ ngơi.
Mệt quá đi mất!
Tống Vy nhìn Giang Hạ say đến bất tỉnh, miệng còn lẩm bẩm thì chỉ cảm thấy nhức cả đầu.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tống Vy đứng dậy vào phòng tắm lấy chậu nước, dùng khăn lông lau mặt rồi thay quần áo ngủ cho Giang Hạ.
Làm xong hết, Tống Vy để Giang Hạ nằm gọn trong chăn, chuẩn bị trở về.
Bỗng Giang Hạ khóc ầm lên: “Đừng đi mà hu hu hu…”
Tống Vy dừng bước: “Giang Hạ, cậu sao thế?”
Giang Hạ khóc to hơn: “Đừng đi mà, em sợ lắm, anh ở lại cạnh em được không?”
“Giang Hạ, cậu muốn ai ở cạnh cậu cơ?” Tống Vy cúi xuống nhìn cô ta.
Trong lòng cô cảm thấy chắc hẳn là gọi Kiều Phàm rồi.
Nhưng mãi mà Giang Hạ không chịu nói ra tên, chỉ khóc mãi không ngừng, muốn có người bên cạnh.
Tống Vy bất lực, không thể làm gì khác hơn là vén chăn lên nằm cùng, dỗ dành cô ấu như trẻ con: “Được rồi, tớ không đi, tớ không đi nữa, tớ ở bên cậu.”
Quả nhiên lần này Giang Hạ đã ngừng khóc.
Tống Vy biết có lẽ mình không đi được, thở dài rồi cầm điện thoại gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đang mặc một cái áo choàng tắm màu trắng ngồi trên giường, tay cầm máy tính bảng để đọc tài liệu. Bỗng có điện thoại vang lên, anh cầm lên nhìn rồi bắt máy: “A lô.”
“Ông xã, xin lỗi anh. Tối nay anh ngủ một mình nhé, em không về đâu.” Giọng của Tống Vy truyền đến.
Gương mặt đẹp trai của Đường Hạo Tuấn bỗng sa sầm xuống: “Sao lại không về?”
Chẳng lẽ cô quên rằng đã nói tối nay sẽ thưởng cho anh rồi sao?
“Giờ Giang Hạ đang khóc, cứ ôm lấy không để cho em đi nên em không đi được.” Tống Vy nhìn cánh tay đang ôm lấy tay mình của Giang Hạ, dở khóc dở cười nói.
Đường Hạo Tuấn mím môi lại: “Chẳng lẽ em quên những gì em đã nói rồi à?”
Tống Vy ngơ mất một lúc, sau đó mới nhớ ra lời kia là gì, đỏ mặt: “À thì… Lần sau đi, tối nay không được thật mà. Nếu không thì chờ lần sau em thưởng anh gấp đôi được không?”
Mắt Đường Hạo Tuấn sáng lên.
Chuyện này cũng không phải là không được.
Vậy là, Đường Hạo Tuấn “hừ” một tiếng rồi cúp máy.
Tống Vy biết anh đồng ý rồi thì bật cười, lắc đầu, sau đó nhìn Giang Hạ: “Tớ hi sinh vì cậu nhiều thế này, đợi cậu trở về tớ sẽ bắt cậu làm việc gấp đôi cho tớ.”
Nói xong, cô tắt đèn đi, ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ.
Dù sao cô cũng chưa quen vì chênh lệch múi giờ, rồi lại uống rượu vào nữa nên lúc này choáng váng đầu óc, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Giang Hạ được bơm đầy máu sống lại, nhìn thấy Tống Vy nằm trên giường thì kinh ngạc.
“Vy Vy, sao cậu lại ở trên giường của tớ?” Giang Hạ đẩy Tống Vy, hỏi.