CHƯƠNG 651
“Ừ.” Tống Vy lên tiếng tỏ ý đã biết.
Sau đó, cô thả túi xuống rồi đi về phía phòng tiếp khách.
Trong phòng, Trần Châu Ánh ngồi trên ghế sô pha uống trà, xem phim hoạt hình “Heo Peppa” đang chiếu trên ti vi một cách say sưa, thi thoảng còn cười ra tiếng.
Nhìn thấy cảnh này, Tống Vy không khỏi nhíu mày.
Cô không ngờ rằng người nhìn bề ngoài tháo vát, mạnh mẽ như vậy mà khi ở một mình lại âm thầm xem phim hoạt hình đó.
“Cô Trần.” Tống Vy gõ nhẹ lên cửa phòng.
Trần Châu Ánh nghe tiếng cô bèn tắt ti vi rồi đứng dậy, nhìn cô: “Vy Vy, cô đã đến rồi à?”
Tống Vy gật đầu, nắm tay trên cửa buông xuống, giẫm giày cao gót đi vào.
Trần Châu Ánh đánh giá cô, vừa nhìn vừa xoa cằm, gật đầu.
Tống Vy hơi mất tự nhiên, cô cúi đầu ngắm bản thân: “Cô Trần, xin hỏi đồ tôi mặc có vấn đề gì sao?”
“Không có, không có.” Trần Châu Ánh phất tay: “Tôi chỉ đang ngắm bộ đồ hôm nay cô Vy Vy mặc thôi. Đẹp thật, quả nhiên nói về phối đồ thì chuyên gia thiết kế thời trang các cô luôn đi trước thời đại.”
Tống Vy mỉm cười: “Cô Trần cũng đâu thua kém, trang sức và thời trang vốn không có sự khác biệt lớn mà. Nếu nhà thiết kế làm trang sức xấu thì sao có thể phối với quần áo thời thượng được?”
“Vy Vy khéo nói quá.” Trần Châu Ánh che miệng cười khúc khích, hiển nhiên bị lời của cô lấy lòng.
Hai người tâng bốc nghề nghiệp của nhau xong, Tống Vy làm tư thế mời: “Cô Trần, mời ngồi.”
Trần Châu Ánh đỡ váy ngồi xuống lại.
Tống Vy cũng bước đến chỗ đối diện cô ấy ngồi xuống.
Lúc này, cửa phòng tiếp khách lại mở ra, Giang Hạ bưng hai tách cà phê đi vào: “Vy Vy, cà phê đây.”
“Cám ơn cậu, Giang Hạ. Cậu làm việc tiếp đi.” Tống Vy nói cảm ơn rồi đưa một tách cà phê cho Trần Châu Ánh: “Cô Trần, mời cô.”
“Vẫn còn gọi tôi là cô Trần à, tôi đã gọi cô là Vy Vy rồi, cô gọi như vậy chẳng phải sẽ lộ ra chúng ta xưng hô không đồng đều sao?” Trần Châu Ánh nhấp một ngụm cà phê, cười nói.
Tống Vy cũng cười: “Cô nói đúng, vậy tôi sẽ gọi cô là Châu Ánh.”
“Thế còn tạm được.” Trần Châu Ánh đặt tách cà phê xuống, rồi lấy trong ví ra một chiếc túi.
Nhìn thấy chiếc túi kia có vài hộp trang sức, Tống Vy hiểu là phải vào việc chính rồi nên lập tức nghiêm túc hơn hẳn.
“Chắc cô cũng đoán ra rồi, đây là đồ trang sức mà vị vua kia muốn tôi làm cho cô công chúa nhỏ.” Trần Châu Ánh vừa nói vừa lấy mấy hộp trang sức bên trong ra.
Có năm hộp trang sức, nghĩa là Trần Châu Ánh phải thiết kế năm bộ trang sức, cô cũng phải thiết kế năm bộ váy.
“Cho tôi xem một chút được không?” Tống Vy hỏi, tay chỉ vào hộp trang sức.
“Đương nhiên!” Trần Châu Ánh hào phóng đồng ý, sau đó xoay hộp trang sức mở ra trước mặt Tống Vy, những viên đá quý cực lớn sáng lấp lánh hiện ra trước mặt Tống Vy.
Tống Vy ngạc nhiên mở to hai mắt: “Đẹp quá!”
“Đúng vậy, khi lần đầu tiên nhìn thấy nó tôi cũng rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ một viên kim cương thô tinh khiết và hoàn mỹ như vậy rất hiếm thấy trên thị trường, hơn nữa lại còn là một viên lớn như vậy.” Trần Châu Ánh đưa cho Tống Vy một đôi găng tay.
Tống Vy biết thế có nghĩa là gì, ý bảo cô có thể đeo găng tay vào và cảm nhận viên kim cương trên tay.