Vợ Bầu Muốn Chạy!

Chương 603




CHƯƠNG 603

Tuy Tống Kim đã được làm phẫu thuật bắc cầu vành tim, nhưng dù sao thì tim cũng có vấn đề, cô rất sợ anh ta không chịu nổi cú sốc khi nghe tin mẹ qua đời, sẽ xảy ra chuyện.

“Em biết rồi, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ bình tĩnh.” Tống Vy hít sâu một hơi nói.

Tống Vy đặt tay lên cánh tay Đường Hạo Tuấn, muốn mượn chút dũng khí từ anh, sau đó giọng điệu nghẹn ngào lên tiếng: “Mẹ, mẹ… mất rồi!”

Ầm vang!

Tống Kim cảm thấy như sét đánh ngang tay, cả người đều ngây ra, một lúc lâu sau mới tìm lại tiếng nói, giọng đã cực kỳ khô khốc: “Chị, chị nói gì?”

“Mẹ mất rồi!” Tống Vy cắn môi dưới, nhắc lại một lần nữa.

Lạch cạch!

Điện thoại tuột khỏi tay Tống Kim, rơi xuống giường.

Tống Vy nghe thấy tiếng động truyền tới từ điện thoại, giật mình đứng phắt dậy.

Đường Hạo Tuấn thấy cô như vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng: “Sao thế?”

Tống Vy không trả lời anh mà căng thẳng nắm chặt điện thoại nói: “Tiểu Kim, Tiểu Kim, em không sao chứ? Đừng dọa chị, Tiểu Kim!”

Tống Kim nghe được giọng nói gấp gáp, lo lắng của Tống Vy trong điện thoại, cuối cùng cũng hoàn hồn, nhặt điện thoại từ trên giường lên.

Chỉ là tay của anh ta đã cực kỳ run rẩy, mấy lần mới cầm chắc được chiếc điện thoại, sau đó run sợ đặt lên tai, vừa lên tiếng, giọng đã nghẹn ngào: “Chị… sao lại như vậy? Rõ ràng hôm qua mẹ còn nói chuyện điện thoại với em cơ mà!”

Tống Vy nghe được tiếng khóc của Tống Kim, nước mắt của cô cũng không nhịn được mà rơi xuống, gục đầu lên vai Đường Hạo Tuấn, kể lại chuyện xảy ra với Lưu Mộng ngày hôm qua.

Tống Kim nghe xong, con ngươi co rút lại chỉ còn bằng đầu đinh, lẩm bẩm: “Là em… là em hại chết mẹ. Nếu không phải vì em, mẹ sẽ không tới nhà họ Tống. Tại em cả. Chị, tất cả là lỗi của em…”

“Không phải, Tiểu Kim. Đây không phải lỗi của em.” Tống Vy ngẩng đầu lên, vội vàng nói.

Nhưng Tống Kim lại không nghe lọt tai, một mực cho rằng đây là lỗi của mình, luôn tự trách mình, giống như cô ngày hôm qua.

Đường Hạo Tuấn cầm lấy điện thoại của Tống Vy dưới sự bất ngờ của cô: “So với việc ở đó tự trách, chi bằng cậu hãy về nước, lo hậu sự cho mẹ cậu đi!”

“Anh là ai?” Tống Kim nghe thấy trong điện thoại không phải Tống Vy mà là một người đàn ông, giọng nói lập tức trầm hẳn xuống.

Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy: “Anh rể cậu.”

Tống Vy khẽ đỏ mặt.

Tống Kim ngạc nhiên há hốc mồm: “Anh là anh rể?”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Những lời cậu vừa nói với chị cậu, tôi đều nghe cả rồi, cái chết của mẹ không liên quan gì tới hai chị em, muốn trách thì nên trách vợ chồng Tống Huy Khanh, nhưng trước tiên, cậu vẫn nên về nước đã, chị cậu cũng cần cậu ở bên. Ngoài ra, vụ kiện của mẹ cậu với Tống Huy Khanh, cũng cần cậu ra mặt.”

Lưu Mộng chết, hai chị em họ là người đau lòng nhất, ở bên cạnh có thể an ủi lẫn nhau.

Như vậy cũng giúp Tống Vy sớm thoát ra khỏi nỗi đau.

“Em biết rồi, anh rể. Em sẽ mua vé về nước ngay đây.” Tống Kim khịt mũi nói.

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, trả điện thoại lại cho Tống Vy.

Tống Vy lại nói một vài chuyện khác với Tống Kim rồi tắt máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.