CHƯƠNG 563
Giang Hạ nghe xong tức tới mức liên tục vỗ bàn: “Đậu má, vô liêm sỉ thật đấy! Cô ta cố ý đúng không, cố ý uống cho ngã bệnh, để lừa tổng giám đốc Đường qua đó, để tách các cậu ra!”
Giang Hạ cũng biết Lâm Giai Nhi. Lúc Kiều Phàm nằm viện, Lâm Giai Nhi cũng thường tới thăm Kiều Phàm. Cho nên cô ấy không tránh khỏi việc sẽ quen biết Lâm Giai Nhi, cũng biết quan hệ giữa Lâm Giai Nhi và tổng giám đốc Đường.
Do đó, cô ấy tin chắc rằng tối hôm qua Lâm Giai Nhi cố ý.
“Được rồi, dù cô ta có cố ý hay không thì chuyện cũng đã qua rồi, cứ để nó qua đi.” Tống Vy xua tay, không muốn nhắc tới nữa.
Giang Hạ thì không vui, bĩu môi nói: “Sao có thể cho qua như vậy được? Cô ta làm như vậy rõ ràng là đang khiêu khích cậu, khiến cậu khó chịu. Để cho cậu biết rằng cô ta có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng tổng giám đốc Đường, quan trọng tới mức có thể vứt cậu lại ngay đêm tân hôn để đi gặp cô ta. Mà tổng giám đốc Đường cũng thật là, nghĩ thế nào vậy, hai người mới kết hôn đó!”
Tống Vy dựa vào lưng ghế: “Bọn họ là thanh mai trúc mã, lại còn là anh em nuôi. Lâm Giai Nhi sắp chết, nếu như anh ấy không đi thì mới khiến người ta cảm thấy kì lạ, cho nên tớ có thể hiểu được.”
“Cậu có thể hiểu được nhưng Lâm Giai Nhi thì không, cậu có tin đây chắc chắn không phải lần đầu tiên không? Sau này, chắc chắn còn nghĩ đủ mọi cách để tách tổng giám đốc Đường khỏi cậu.” Giang Hạ khoanh tay, nói chắc như đinh đóng cột.
Ánh mắt Tống Vy trầm xuống: “Tớ biết, cho nên, tối qua tớ đã tiêm phòng cho Hạo Tuấn rồi. Anh ấy cũng đồng ý với tớ, sau này sẽ không bỏ tớ lại như tối qua nữa.”
“Mong rằng tổng giám đốc Đường nói được làm được.” Giang Hạ nhún vai, hơi không tin tưởng Đường Hạo Tuấn cho lắm.
Tống Vy nhìn ra được, cô mím đôi môi đỏ nhưng cũng không nói gì.
Bởi vì trong lòng cô, cũng không hoàn toàn tin tưởng Đường Hạo Tuấn.
Nếu như lần sau Lâm Giai Nhi lại rơi vào tình trạng suýt chết này, anh thực sự sẽ không bỏ cô lại sao?
Cô nghĩ, đáp án chắc chắn là không đâu. Dù sao cũng là một mạng người, Đường Hạo Tuấn không thể thực sự để mặc Lâm Giai Nhi chết được. Đương nhiên, đổi thành cô cũng sẽ như vậy, cho nên cô có thể hiểu Đường Hạo Tuấn.
Đang suy nghĩ thì điện thoại Tống Vy bỗng đổ chuông.
Giang Hạ cụp mắt nhìn, thấy hiển thị trên màn hình điện thoại bèn bĩu môi: “Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay. Vy Vy, Lâm Giai Nhi gọi tới.”
Nghe thấy vậy, Tống Vy cũng vội vàng nhìn điện thoại, quả nhiên nhìn thấy ba chữ Lâm Giai Nhi chớp nháy trên màn hình.
“Cũng không biết cô ta gọi điện tới làm gì, nhưng chắc chắn không có chuyện gì tốt.” Giang Hạ hừ lạnh.
Tống Vy cười mà không nói gì, cầm điện thoại lên mở loa ngoài: “Alo, cô Lâm à.”
“Cô Tống, không làm phiền cô chứ?” Trong điện thoại vang lên giọng nói của Lâm Giai Nhi, yếu ớt, mệt mỏi, không có sức hơn hẳn thường ngày. Như thể nói được câu này là không nói nổi câu sau nữa vậy, Giang Hạ nghe mà nổi hết cả da gà da vịt.
Cô ấy ghét nhất kiểu giọng như mong manh yếu ớt, sống dở chết dở thế này. Làm như nói kiểu này là có thể làm dấy lên khát vọng bảo vệ của hết thảy mọi người vậy, giả tạo vô cùng!
Nếu không phải lúc này Lâm Giai Nhi kia có thể thực sự đang rất yếu thì chắc chắn cô ấy sẽ cướp lấy điện thoại quát vào đó, bảo Lâm Giai Nhi đừng có giả vờ yếu đuối nữa.
“Không, có chuyện gì sao?” Tống Vy cười nhàn nhạt hỏi.