CHƯƠNG 490
“Anh nói cũng phải, tôi từng thấy có rất nhiều người có quan hệ thân thiết cùng hợp tác với nhau, sau đó đổ vỡ, phải phân chia tài sản, làm ầm ĩ đến khó coi luôn.” Trình Hiệp vuốt cằm.
Đường Hạo Tuấn lạnh mặt nhìn anh ta: “Chúng tôi sẽ không đổ vỡ!”
Trình Hiệp kinh ngạc, lúc này mới phát hiện ra mình nói sai lời, ngại ngùng hắng giọng một cái: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, tôi không cố ý đâu.”
Đường Hạo Tuấn hừ lạnh một tiếng, thu lại tầm mắt rồi cất bước vào thang máy.
Trình Hiệp thấy anh không có ý so đo, thở phào một hơi rồi vội vàng đuổi theo.
Mấy ngày sau, Tống Vy bận tối mắt tối mũi.
Vì phòng làm việc chính thức chuyển hình thành công ty nên phải làm rất nhiều việc, hầu như ngày nào cô và Giang Hạ cũng phải chạy ra ngoài, thỉnh thoảng nửa đêm mới về nhà, hai đứa trẻ thậm chí còn oán trách vì không gặp được mẹ.
Một tuần sau, cuối cùng cũng có thể bắt đầu đi vào hoạt động, Tống Vy nhàn nhã hơn, cả người gầy đi trông thấy.
Đường Hạo Tuấn thấy đôi mắt trũng sâu, quầng thâm dày đặc của cô, trong lòng bắt đầu có chút hối hận vì đã đầu tư cho cô.
Có điều cũng chỉ hối hận có vài giây, sau đó lập tức tiêu tan.
Anh biết, dù hiện giờ anh không đầu tư thì với năng lực của cô, cuối cùng phòng làm việc cũng sẽ chuyển đổi mô hình kinh doanh, vẫn phải bận túi bụi, mà giờ xong việc rồi, sau này sẽ không bận như vậy nữa.
“Đúng rồi Hạo Tuấn, mấy ngày nữa em phải ra nước ngoài một chuyến.” Lúc ăn sáng, Tống Vy đột nhiên buông đũa, nói với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn cô: “Ra nước ngoài làm gì?”
“Sắp tới sinh nhật của thầy rồi.” Tống Vy trả lời.
Hai đứa trẻ nghe vậy, đồng thời ngẩng đầu: “Mẹ ơi, chúng con cũng muốn đi.”
“Được, cho các con đi cùng.” Tống Vy xoa đầu hai đứa trẻ.
Đường Hạo Tuấn bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm: “Vậy cùng đi đi.”
Cái gì?
Tống Vy có chút sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn anh: “Hạo Tuấn, anh cũng đi sao?”
Lần sinh nhật này thầy không hề gửi thư mời cho bên ngoài, chỉ định mời mấy bạn bè thân thiết tụ tập thôi.
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Anh là bạn trai em, anh không thể đi sao?”
Tống Vy hơi khựng lại, sau đó xua tay: “Đương nhiên có thể rồi.”
Có điều, anh đi cùng thì có xem như là gặp phụ huynh không?
Nghĩ vậy, khuôn mặt Tống Vy đỏ lên.
Tống Dĩnh Nhi chớp mắt nhìn cô, còn xoa mặt cô: “Mẹ ơi, mẹ sao thế, mặt nóng quá!”
Nghe vậy, Tống Hải Dương và Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Vy.
Tống Vy bị ba cha con nhìn cùng một lúc, cảm thấy rất mất tự nhiên, cười gượng nói: “Mẹ không sao, được rồi, mau ăn đi, ăn xong còn đi học.”
“Vâng.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu, cầm thìa lên, tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong, dì Vương lập tức dẫn hai đứa trẻ xuất phát.