Vợ Bầu Muốn Chạy!

Chương 46 6




CHƯƠNG 466

“Cảm ơn anh, Hạo Tuấn.” Tống Vy không từ chối sự giúp đỡ của anh, cảm kích cười với anh.

Anh là chủ nhà họ Đường, với thân phận của anh, giáo viên anh tìm chắc chắn sẽ tốt hơn cô tìm nhiều.

Vì con, cô có ngốc mới từ chối.

“Em không cần cảm ơn, Hải Dương là con anh, thân làm ba, anh làm những điều này vì thằng bé cũng là đương nhiên.” Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua hai đứa trẻ đang ăn sáng, kéo ghế ra cho Tống Vy.

Tống Vy nghe được lời này, cơ thể bỗng nhiên căng thẳng.

Đường Hạo Tuấn nhận ra sự khác lạ của cô, nghiêng mặt nhìn cô: “Em sao thế?”

Tống Vy cười gượng: “Không có gì.”

Đường Hạo Tuấn sao có thể không nhìn ra cô đang nói dối, ánh mắt âm trầm, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục hỏi.

Tống Vy ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng phào một hơi.

Câu “Hải Dương cũng là con anh” mà anh vừa nói thật sự khiến cô giật mình. Cô còn bất giác tưởng rằng, Đường Hạo Tuấn đã biết Hải Dương là con trai ruột của anh rồi cơ.

Có điều, trong tình huống hoàn toàn chưa hay biết, anh vẫn tình nguyện xem hai đứa trẻ là con ruột, cô thật sự vô cùng cảm động. Cô thầm nghĩ, một thời gian nữa sẽ thẳng thắn nói chuyện hai đứa trẻ với anh.

Nghĩ vậy, Tống Vy xoa mặt, cầm đũa bắt đầu ăn sáng.

Ăn được một nửa, đột nhiên dì Vương cầm một tấm thiệp mời màu đen tiến vào: “Cậu chủ, tôi vừa lấy trong hòm thư ra.”

Bà đưa cho Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy tò mò nhìn thoáng qua, “ồ” lên một tiếng.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Em biết đây là gì sao?”

“Ừ, chắc là thiệp mời dự tang lễ của Tống Huyền, em cũng có.” Tống Vy bưng sữa bò lên uống một ngụm.

Đường Hạo Tuấn nhíu mày, mở thiệp ra, nhìn vào, quả nhiên là thiệp mời dự tang lễ của Tống Huyền.

“Anh có đi không?” Tống Vy đặt sữa xuống.

Đường Hạo Tuấn gấp thiệp mời lại, tùy ý để sang một bên, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em thì sao?”

“Em đi chứ, Tống Huy Khanh đã mời rồi thì em cứ qua xem xem.” Tống Vy nhún vai.

Đường Hạo Tuấn cân nhắc mấy giây: “Vậy anh đi cùng em.”

“Được.” Tống Vy cười đáp.

Ăn cơm xong, Đường Hạo Tuấn đưa hai đứa trẻ ra ngoài.

Tống Vy ở lại biệt thự nghỉ ngơi.

Cô vừa trở lại phòng Đường Hạo Tuấn thì điện thoại reo lên, lấy ra xem phát hiện là một số lạ, số bản địa, chần chừ mất một lát cô vẫn quyết định nhấn nghe: “A lô, tôi là Tống Vy.”

“Cô Tống, là tôi.” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói yếu ớt của Lâm Giai Nhi.

Tống Vy im lặng vài giây mới một lần nữa lên tiếng: “Hóa ra là cô Lâm, sao cô Lâm lại có số điện thoại của tôi thế?”

Lâm Giai Nhi dựa vào đầu giường bệnh: “Tôi lấy từ chỗ Ngọc đó.”

Tống Vy gật đầu hiểu ra.

Nếu là Mạnh Ngọc, vậy thì có thể hiểu được.

Mạnh Ngọc từng chữa trị cho cô mấy lần, có tư liệu của cô, trên tư liệu có phương thức liên lạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.