Vợ Bầu Muốn Chạy!

Chương 399




CHƯƠNG 399

“Anh…” Đôi mắt Tống Vy ướt át, đỏ ửng lên nhìn anh thể như muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng còn hơi sức để mở lời, cô nghiêng đầu sang một bên hôn mê bất tỉnh.

Đường Hạo Tuấn ngẩn người, vội vàng gom mớ áo quần dưới đất lên phủ cho cô, rồi bế cả người cô lên, bước thật nhanh ra khỏi phòng nghỉ.

Bác sĩ vẫn đợi ở ngoài phòng nãy giờ thấy hai người đi ra thì giật thót cả mình, nhanh như chớp bật dậy, nói: “Tổng giám đốc Đường!”

“Theo sau!” Đường Hạo Tuấn nghiêng đầu vứt lại hai từ ấy xong, đôi chân cũng thoăn thoắt đi về phía thang máy.

Lúc trở về chung cư thì trời cũng đã rạng sáng Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy vào trong căn hộ của mình.

Dì Vương vẫn còn chưa ngủ mà đang xem tivi, nghe được ngoài cửa có tiếng vang bèn vội vã đi ra mở cửa.

Khi trông thấy Đường Hạo Tuấn lẫn Tống Vy quần áo xộc xệch đứng ở ngoài, bà ấy há hốc mồm miệng: “Thưa cậu, cậu và cô Tống thế này là…”

“Lát nữa có gì thì nói sau, dì đi theo tôi đến phòng tắm đã.” Dứt lời, Đường Hạo Tuấn bế Tống Vy lướt qua người dì Vương đi thẳng về phía phòng tắm.

Dì Vương tỏ ý bảo bác sĩ cứ lựa chỗ ngồi thoải mái, rồi mới theo đuôi vào phòng tắm.

Đường Hạo Tuấn xả xong nước vào bồn tắm, cởi hết đồ Tống Vy ra rồi đặt cô vào đó.

Dì Vương vừa vào đến nơi đã hốt hoảng khi trông thấy toàn thân Tống Vy lấm tấm những vệt hồng đỏ, rồi lại nhìn trên cổ Đường Hạo Tuấn cũng lộ ra vài dấu đỏ ửng, chỉ một thoáng đã ngộ ra: “Cậu à, vậy ra, cậu với cô Tống đây…”

Đường Hạo Tuấn biết bà ấy định nói gì, không tỏ thái độ gì, chỉ “ừ” một tiếng tỏ ý thừa nhận.

Dì Vương bỗng cười tít mắt: “Chúc mừng cậu nha!”

Bà ấy đã nhận ra cậu nhà mình có ý với cô Tống đây từ lâu rồi. Nếu không thì sao ngày nào cũng chạy qua nhà người ta, còn đưa đón con người ta đi học chứ?

Mặc dù, đúng là hồi mới đầu chuyện cô Tống có hai đứa con khiến cô hơi mất điểm trong mắt bà ấy, thấy cô không mấy xứng đôi với cậu nhà, nhưng cậu nhà thích cô mà hai đứa bé kia nom cũng rất đáng yêu, bà ấy thấy, như vậy cũng rất tốt. Chỉ cần cậu nhà thích là được rồi.

Đường Hạo Tuấn nghe thấy câu chúc mừng của dì Vương, khóe mắt tức thì giật giật: “Được rồi, dì giúp cô ấy tắm rửa đi. Tôi ra ngoài hỏi chuyện với bác sĩ.”

Có lẽ là vì tác dụng của thuốc nên hiện giờ anh cứ thấy đầu óc mình quay cuồng.

“Được rồi, được rồi, cậu cứ ra nói chuyện đi.” Dì Vương gật đầu lia lịa, cũng không hỏi anh vì sao phải nói chuyện với bác sĩ. Bà ấy lấy một chiếc khăn lông rồi ngồi xuống cạnh bồn tắm.

Đường Hạo Tuấn thoáng nhìn Tống Vy đang ở trong bồn, day hai bên thái dương đang căng ra đau đớn rồi đi ra ngoài.

Ra đến phòng khách, sau khi ngồi xuống ghế, anh gật đầu với bác sĩ, ra hiệu đã có thể bắt đầu chẩn đoán rồi.

Bác sĩ tiến đến bắt mạch cho anh, xem qua đồng tử của Đường Hạo Tuấn xong mới thu tay lại, báo với anh: “Tổng giám đốc Đường, dù phản ứng trên cơ thể anh đã được giải nhưng vẫn còn sót lại một ít, cần phải tiêm một mũi mới được.”

“Vậy tiêm đi.” Đường Hạo Tuấn lắc lắc cái đầu dần mê man của mình, trả lời.

Nghe thấy anh đã đồng ý, bác sĩ mới mở hòm thuốc của mình, lấy ra một ống tiêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.