Chương 126
Hạ Cẩn Mai lúc này cũng đã xấu hổ lùi lại và buông Vương Tuấn Dương ra, vừa nghe tiếng nói, chẳng hiểu sao lại hiếu kỳ đi xuống.
“Này!”
Vương Tuấn Dương vừa gọi nhưng lại không kịp kéo được cô lại, Hạ Cẩn Mai đã bước xuống xe, thấy trên đường có một cô gái đang nằm trên đường, vội vã chạy tới: “Cô Hạ, cẩn thận, lỡ cái cô ta không phải..”
Tiểu Trương đề phòng cất tiếng.
Cô gái bên này vẫn không ngừng rên rỉ: “Cứu! Cứu với!”
Hạ Cẩn Mai mặc kệ lời nói của Tiểu Trương, vẫn chạy tới mà hỏi: “Cô gái, không sao chứ?”
“Cứu, cứu tôi!”
Mái tóc cô gái bết vào khuôn mặt, không nhìn rõ được hình dung nhưng có thể thấy cô gái này có rất nhiều vết xước.
“Anh gọi ai rồi?”
Hạ Cẩn Mai luống cuống nhìn Tiểu Trương.
“Cảnh sát”
Tiểu Trương đáp nhanh.
“Trời ạ, mau gọi cấp cứu, cứu người quan trọng hơn”
Hạ Cẩn Mai tức tối.
“Bảo cô ta lên xe đi! Tiểu Trương ở lại giải quyết là được”
Từ trên xe tiếng Vương Tuấn Dương sốt ruột và lạnh lùng nói.
“Anh bị điên à? Đây là mạng người đó”
Hạ Cẩn Mai hét tướng lên.
Cô quay sang nói với cô gái đang nằm trên đất: “Ổn rồi, bác sĩ sẽ đến ngay bây giờ, cô chịu đựng một chút”
Vương Tuấn Dương mặc dù trên xe nhưng vì cửa kính mở nên vẫn nghe rõ tiếng nói của Hạ Cẩn Mai có phần hơi cao giọng kèm theo tức tối.
Anh khó chịu cau mày lại, khuôn mặt rất không vui.
“Mặc kệ cô ta, Chú Lục, lái xe đi”
Lục Vĩnh Thành một bên không dám cãi lời, chỉ biết lên ghế lái thay cho Tiểu Trương rồi rời đi để cho Hạ Cẩn Mai ở bên đường.
“Chết tiệt! Đồ sói mắt trắng, đồ..”
Hạ Cẩn Mai không nhịn được rút giày ném ra.
Từ trên xe, Vương Tuấn Dương nhìn qua cửa kính chiếu hậu nhận ra Hạ Cẩn Mai tức giận thì đột nhiên lại mỉm cười.
“Cậu chủ”
Lục Vĩnh Thành cũng liếc mắt nhìn một cái, phát hiện Vương Tuấn Dương cười vì Hạ Cẩn Mai.
Nhưng ông còn chưa kịp nói thì Vương Tuấn Dương đã gạt đi.
“Kệ cô ta, muốn làm người tốt thì cứ để cô ta làm.
Chết một lần rồi vẫn chưa chừa.
Nhắn tin nói rằng xong việc thì cô ta tự mình tới sau, tới muộn cũng phải tới dự”