Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi

Chương 111




Chương 111

“Chúng mày không có quyền hỏi tao là ai.

Bây giờ mạng chúng mày trong tay tao, mau nói nghe xem chúng mày sao lại ở đây?”

Vừa nói Vương Tuấn Dương chầm chậm đi lại phía hai tên kia, dí hai nòng súng vào thẳng thái dương chúng, bộ dáng có phần lười biếng nhưng cũng rất dọa người.

Tên đầu húi cua nhìn Vương Tuấn Dương với ánh mắt dò xét kèm sợ hãi, lại đưa mắt nhìn hai đồng đội của mình đều đang bị khống chế trong tay Tiểu Trương.

“Tao cho chúng mày mười giây để nói thật! Nếu sau mười giây không khai sẽ bùm!”

Vương Tuấn Dương cười cợt nói, ánh mắt mang theo sát khí cùng thanh âm lạnh như tiếng gọi của Diêm Vương thì thầm bên tai mấy tên kia.

Sắc xám bao phủ lên khuôn mặt của cả ba tên.

Không ai dám nói lời nào, chỉ âm thầm nhìn nhau và trao đổi nỗi sợ hãi qua ánh mắt.

“Mười, chín, tám..ˆ Vương Tuần Dương từ từ đi chuyển xoay xung quanh ba kẻ đang quỳ mọp dưới chân.

“Bảy, sáu, năm, bổn…

Vương Tuấn Dương quả thật không nói thêm câu gì nữa mà chăm chú đếm, âm lượng không hê lớn, trái lại còn gần như thầm thì nhưng lại mang theo sự nguy hiểm.

“Lạch cạch!”

Dân đã lên nòng chỉ chờ được bán ra.

Cả ba đều rơi vào sợ hãi tột cùng.

Toàn thân rét lạnh.

Vương Tuấn Dương dí sát súng thêm, nụ cười nửa miệng trên môi, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho cả ba tên đêu sợ đến khóc thét.

“Ba, hai…

“Tôi nói! Tôi nói!”

Vương Tuấn Dương vẫn chậm rãi, khóe môi hơi cong lên cười mỉa mai.

“Ngoan! Sẽ luôn có quà”

Vương Tuấn Dương xóa đầu tên đầu húi cua mà nói.

“Tôi…

Chúng tôi được thuê tới đây để chờ bắt một người có tên là Lăng Hạo Khiêm”

Tên đầu húi cua lắp bắp nói.

“Bấy là do chúng tôi tạo nên.

Vợ chồng nhà họ Cao là do chúng tôi bắt”

Vương Tuấn Dương im lặng một lúc chờ đợi tên húi cua nói tiếp.

Tiểu Trương thì thật tình không hiểu chuyện gì, vì sao chúng lại theo đuổi Lăng Hạo Khiêm đến đây, còn biết chắc chắn Lăng Hạo Khiêm sẽ qua đây.

“Ai thuê chúng mày?”

Vương Tuấn Dương có phần lạnh lùng.

Ánh mắt thật sự rất dọa người, cái khí lạnh này từ Vương Tuấn Dương truyền đến đủ để áp bức lũ người như bọn chúng.

“Tôi không…”

“Đoàng! Đoàng!”

Câu nói của hắn còn chưa dứt thì hai làn đạn đoạt mạng đã bắn tới, hai tên đang quỳ đã ngã vật xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.