Chương 35: Không nhận ra hay không quen?
Mạnh bà hàng ngày vẫn nấu canh đều đặn. Một sự thật cô được biết là canh Mạnh Bà có thành phần chính là: cảm xúc các loại của con người và cánh hoa bỉ ngạn.
- Thiện Nhất! Đến giờ rồi... nhưng ta bận phải mang canh tới cho âm hồn trươc khi đầu thai. Cháu hãy đến phía Đông hái cho ta một rổ cánh hoa bỉ ngạn mang về đây!
Cô nhận lấy chiếc giỏ từ tay Mạnh Bà quay người định rủ Nguyên Khải đi cùng nhưng Nguyên Khải đang bận khuấy đều xoong canh đang sôi của Mạnh bà nên không đi được. Còn Mã Khắc thì mất dạng. Cô tìm mãi mà không thấy anh ta nên đành một mình đi lấy cánh hoa bỉ ngạn.
Dòng sông ở địa phủ chảy róc rách, trên mặt sông toàn đốm sáng hệt như đom đóm. Cô đi chầm chậm về phía Đông theo lời của Mạnh Bà.
Đến hòn đá khổng lồ. Cô dừng lại. Trên tảng đá khắc chữ" quỷ môn quan". Cô chẳng hiểu gì về những dòng chữ này. Đột nhiên, một tiếng trẻ con vang lên phía sau cô.
Cả người cô lạnh toát, dần dần quay đầu lại phía sau. Một đứa bé trên tay cầm một cây kẹo hồ lô nhìn chằm cô.
Đứa bé trai mũm mĩm rất đáng yêu. Nó chìa cây kẹo về phía cô. Đôi môi chúm chím đỏ mọng vừa nhai một viên kẹo trong miệng vừa nói.
- Ăn đi!
Gương mặt cô hiện len tia khó hiểu. Đứa bé vẫn chìa tay ra đưa cho cô bảo cô cầm lấy cây kẹo.
Cô chỉ cười rồi khom người xuống xoa đầu đứa bé. Quả thật đây là lần đầu tiên cô thấy đứa bé siêu đáng yêu thế này. Sau này lớn lên chắc chắn là một tiểu soái ca nha...
- Nhóc con, chị không ăn kẹo hồ lô...
Đột nhiên, ánh mắt của đứa bé đó đỏ ngàu. Trên đầu nó bỗng nổi lên hai chiếc sừng dài. Chiếc răng nanh dài ra,một dòng máu đỏ tươi chảy theo đó nhỏ giọt xuống đất. Cô hoảng sợ đáng rơi chiếc giỏ trên tay xuống đất, vô thức lùi lại phía sau.
Đứa bé đó tiến lại gần, rồi nó tức giận ném cây kẹo hồ lô xuống dưới đất. Ngay lập tức, cây kẹo biến thành những con ròi ngoe nguẩy trông rất kinh tởm. Cô đưa tay bịt miệng lại, mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi..
- Dám từ chối ta? Mẹ lại dám bỏ ta? Đáng chết...
- Bé... bé con... em nói gì vậy? Chị không hiểu...
Đứa bé đó đi tới nắm chặt lấy tay của cô. Bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh lại có sức lực lớn tới vậy. Tay của cô bị nó bóp cảm giác nhứ sắp gãy nát xương. Mắt nó chảy máu, một dòng máu đỏ. Nhưng kì lạ, dòng máu nhỏ xuống xuống dưới đất đột nhiên xèo xèo cháy rụi mọi thứ.
- Mẹ lại dám không nhận ta? Khốn kiếp...
Cả một vùng âm u, giọng nói đứa bé đó vang vọng. Âm hồn xung quanh nghe thấy vậy liền sợ hãi vội tìm chỗ nấp.
Còn Âm binh đi ngang qua kiểm tra thì mặc kệ. Bọn chúng đã quen với Diên La thế tử tức giận mỗi ngày rồi. Ai thế tử cũng nhận làm mẹ rồi tức giận hủy hồn phách của kẻ đó. Mà hiện tại âm hồn kia xui xẻo đụng phải thế tử. Mà bọn chúng cũng chẳng buồn ra tay trợ giúp, nhìn cái bản mặt của âm hồn đó thật ghê tởm. Vết đen che kín khiến gương mặt xấu không còn từ nào để chê.
Cô càng lùi lại đứa trẻ đó càng tiến tới áp sát cô tới bên cạnh dòng sông đen. Nhìn xuống dòng sông, cô nuốt một ngụm nước bọt. Đây chính là một nhánh của sông Vong Xuyên. Lần đó cô rơi xuống đó suýt nữa hồn tiêu phách tán. Cũng may Tôn Ngạo kịp thời cứu cô lên.
- Bé con, từ từ nói... chị...
- Im miệng! Ai cho phép mẹ nói! Mẹ bỏ rơi tôi... mẹ bỏ tôi... a...a.a...aaaaaa....
Đứa trẻ đó kích động gào to. Dòng máu từ mắt chảy ra nhỏ từng giọt xuống đất...
Cứ tưởng cô sắp lại phải bỏ mình xuống dòng sông đen. Ai ngờ một sợi dây cuốn quanh người cô rồi đem cô kéo lên quăng lên phía đất phía sau.
- Diêm La, không được đi gây sự nữa. Chẳng lẽ con không nghe lời thúc thúc nữa?
Nghe được giọng nói quen thuộc. Cô ngẩng đầu lên. Nước mắt bỗng đâu rơi xuống, tim lại rấy lên từng cơn đau quặn.
Là ngài ấy... Diêm Vương đại nhân?