Vợ À! Địa Ngục Chờ Em

Chương 13




Người xung quanh dẫn cô và Nguyên Khải tới nghĩa địa, nhưng ai nấy đều sợ hãi rồi lần lượt bỏ về.

Cô thở dài tìm một gốc cây to rồi ngồi xuống gốc cây. Nguyên Khải đi xung quanh xem xét một lượt, xong lấy đồ nghề ra múa máy loạn xạ. Còn cô nhân tiện ngồi đợi anh ta, lấy gói bánh mà trước khi cô ra khỏi nhà vơ được bóc ra thản nhiên ngồi ăn.

Mùi hương khói bay rải rác cả khu nghĩa địa. Không một tiếng động vật kêu... chỉ có tiếng chuông và tiếng làm phép.

- Nguyên Khải! Anh múa may quay cuồng gì đấy?

- Cô không thấy sao? Tôi đang làm phép!

-"..."

Cô vứt gói bánh sang bên cạnh, đứng dậy đi đến chỗ Nguyên Khải. Nhưng lại dừng lại tại một ngôi mộ cổ. Trên đó không có ảnh, nhưng lại được cắm rất nhiều hương. Bất giác, cô đưa tay chạm vào nền gạch trên đó. Cảm giác mát lạnh chạy dọc cả người. Ai đó đang gọi cô....

Ngôi mộ được cô chạm vào bỗng hơi rung, rồi máu từ ngón tay của cô cứ từng giọt, từng giọt chảy xuống đất.

Mùi máu tanh loang rộng cả khu nghĩa địa. Nguyên Khải bỗng lạnh cảm sống lưng, quay sang thấy một màn này thì mặt tối sầm lại.

- Thiện Nhất! Bỏ tay ra... đừng chạm vào...

Nguyên Khải hét to chạy lại chỗ cô, nhưng bị luồng sức mạnh nào đó hất ra xa khiến anh ta bay về sau mấy thước.

Còn cô vẫn bị chìm trong u mê mà không kiểm soát được bản thân. Những âm hồn ngửi thấy mùi máu của cô gào thét mà điên cuồng lao đến. Những bóng đen mập mờ ẩn hiện lao tới, bọn chúng tụ tập lại thi nhau hút hết máu của cô rơi xuống đất.

Tình thế ngày càng nguy hiểm, Nguyên Khải cau mày vội rút trong túi ra một lá bùa rồi ném về phía cô. Ngay lập tức, đám âm hồn bị sức nóng của lá bùa biến mất. Nguyên Khải vội chạy tới cầm lấy tay cô rồi rút trong túi ra một mảnh vải buộc vết thương lại. Đến lúc này cô mới bừng tỉnh.

Mã Khắc xuất hiện, gương mặt hắn lộ rõ vẻ lo lắng. Vừa nãy, không hiểu sao hắn bị đám quỷ kia chặn đứng, mãi mới thoát ra được. Không ngờ, Diêm Hậu lại xảy ra cớ sự này. Chắc chắn, Diêm Vương sẽ không tha cho hắn mất...

- Diêm hậu, tay cô chảy máu?

Mã Khắc hơi hoảng. Hắn cũng đã nghe nói qua máu của Diêm hậu rất đặc biệt, nếu để âm hồn nào uống được chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

- Ờ... không hiểu sao khi chạm vào ngôi mộ này... tôi không sao làm chủ bản thân được...

Cô đưa tay xoa xoa đầu. Mã Khắc nhanh nhẹn cầm lấy tay của cô, nhẹ nhàng vuốt một cái. Lập tức, vết thương lành lại như chưa từng bị gì.

- Mã Khắc... anh giỏi quá...

Cả Nguyên Khải và Mã Khắc đều lắc đầu. Cái chút chuyện này chỉ là vặt vãnh. Ở Địa phủ, Mã Khắc cũng làm chức lớn... đương nhiên sẽ có năng lực trị thương...

- Mấy bọn âm hồn kia đã hút được máu của Thiện Nhất, giờ chúng ta mau rời khỏi đây nhanh.

Nguyên Khải thúc giục. Vừa nãy, anh ta có cảm nhận một luồng âm khí khổng lồ. Mấy ngôi mộ kia cũng hơi chuyển động mạnh. Chỉ e có điềm xấu xảy ra.

Cả ba nhanh chóng men theo đường chạy về phía cổng ngoài. Nhưng chưa kịp đến gần, cánh cổng đột nhiên đóng lại. Mã Khắc che chắn trước bảo vệ cho cô. Nguyên Khải quay người lại phía sau, cả người anh ta sởn cả gai ốc. Những bóng đen vừa nãy do uống được máu của cô đã trở lên mạnh hơn biến dạng thành hình người nhưng chưa hoàn thiện...

- Quỷ hồn tầng thứ 18? Không thể nào... sao bọn chúng thoát ra ngoài được?

Mã Khắc kinh ngạc. Hắn tuy cai quản ở sông Vong Xuyên nhưng cũng biết, tầng thứ 18 địa phủ giam giữ toàn linh hồn tà ác, sau sinh oán hận sâu nặng mà hóa thành quỷ. Tuy Mã Khắc có thể áp chế được 1 con nhưng cả đàn thế này chỉ e...

- Nguyên Khải, bảo vệ Diêm hậu mau mở cổng. Tôi đi kéo dài thời gian!

Nguyên Khải nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng cùng cô phá cổng. Còn Mã Khắc rút thanh bảo kiếm từ trong linh lực ra, tạo một lá chắn màng bao bọc cả ba người. Bọn quỷ hồn với đôi mắt đỏ ngầu, miệng rộng toác chảy máu. Bàn tay nứt nẻ, cả người hằn những tia máu đỏ trông rất ghê tởm. Bọn chúng lao nhanh về phía Mã Khắc, phát ra những âm thanh rùng rợn...

- Máu... trái tim... Diêm hậu... ăn... ăn... ăn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.