Từ cửa chính chạy thoát ra ngoài, trời đêm một mảnh tối đen, giơ tay ra không nhìn được năm ngón, tai chỉ nghe thấy tiếng côn trùng chim chóc phát ra từ phía xa. Bên ngoài có bao nhiêu đen tối cũng không kinh khủng bằng căn biệt thự có chứa xác chết kia. Chu Vũ lấy ra điên thoại làm đèn pin soi đường đi xuống núi, bước từng bước từng bước. Nơi này quá hẻo lánh, đi mãi cũng không gặp được ngôi nhà nào, cũng không thấy có xe qua lại.
Chu Vũ vừa đi vừa hối hận, sớm biết thế này đã lấy chìa khoá xe của Tống Phàm Hiên mà chạy đi. Ai biết còn phải đi bộ đến bao giờ.
Xuống đến chân núi, Chu Vũ hướng đến một cái ghế dựa ở bên đường lăn xuống ngủ gục.
“Tỉnh tỉnh! Cậu trai trẻ, cậu không sao chứ?”
Nghe được tiếng ồn ào bên tai, Chu Vũ mở mắt ra nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Một lão thái thái mặc đồng phục của công ty môi trường đang đứng trước mặt hắn.
“Cháu không sao, chỉ là mệt quá nên ngủ gật thôi.” Đem áo sơmi bị Tống Phàm Hiên cởi ra nhanh chóng mặc lại tử tể, Chu Vũ ngồi dậy hướng lão thái thái hỏi thăm: “Bác ơi cho cháu hỏi ở đây có bến xe hay trạm xe bus nào không ạ?”
“Nơi này hẻo lánh lắm, ít người qua lại nên không có bến xe nào cả. Sao cậu lại đến đây thế?”
Chu Vũ không thể nói ra chuyện trong căn biệt thự kia, chỉ biết ú ớ nửa ngày không trả lời.
Thấy Chu Vũ không nói lời nào lão thái thái cũng không để ý bảo hắn: “Cách nơi này khá xa mới có bến xe. Bác đi xe chở rác tới, nếu cháu không chê bác có thể cho cháu đi nhờ đến đó.”
“Dạ cháu cám ơn bác.” Biết mình không cần đi bộ nữa Chu Vũ vô cùng mừng rỡ mà gật đầu chấp thuận theo lão thái thái cùng đi lên xe chở rác.
Lão thái thái lái xe nhàn rỗi nói chuyện phiếm với Chu Vũ ngồi bên cạnh.
“Đúng thật là người trẻ tuổi, nơi này mà cậu cũng dám chạy đến. Cậu không biết chỗ này bị mọi người đồn là có ma sao? Vài năm trước nơi đây đã xảy ra một vụ thảm án, toàn bộ nhà cửa ở khu này đều bị cảnh sát niêm phong.
Chẳng ai dám đến nữa, nơi này bỗng chốc trở thành quỷ ốc hẻo lánh thê lương.”
“Quỷ ốc? Thảm án?” Chu Vũ vốn có chút buồn ngủ nghe lão thái thái nói chuyện vội vã tỉnh lại hỏi.
“Cậu không biết sao? Hai năm trước báo chí còn rầm rộ đưa tin mà. Đôi vợ chồng sống ở căn biệt thự trên núi bị chính con trai họ giết chết. Mỗi người bị chém cả chục đến cả trăm nhát dao, hiện trường toàn là máu, đến cảnh sát đi vào còn muốn nôn ra.”
“Đứa con của họ thì sao ạ?” Vậy hai cổ thi thể hôm qua là do bị Tống Phàm Hiên chém chết sao? Đầu óc của hắn quả nhiên không được bình thường.
“Con của bọn họ hình như đang trên đường đến sân bay thì bị bắt đưa về trại giam đợi ra toà xét xử.”
Tống Phàm Hiên bị toà phán là đi tù à? Thế sao lại có thể tự do ra vào nhà giam được chứ?
“Khi cảnh sát tìm được thì cậu ta đã gầy đến doạ người, làn da trắng bệch, trên cánh tay còn tràn đầy lỗ kim. Cảnh sát điều tra được người nhà vì muốn cậu ta ngoan ngoãn đọc sách đã khống chế cậu ta, sau một thời gian thì cậu ấy bắt đầu phản kháng. Người nhà đem bắt nhốt lại mời giáo viên về nhà dạy riêng. Để ổn định tinh thần chống cậu ta kích động bỏ đi gì đó đã liên tiếp tiêm đủ các loại thuốc an thần. Đến một ngày cậu ta không chịu được nổi điên giết chết cha mẹ mình.”
“Là như vậy sao …” Hoá ra gia đình Tống Phàm Hiên không có ai bình thường.
“Sau đó thì sao ạ?”
“Đứa con hả? Nghe nói sau khi bị giam trong ngục không lâu liền bí mật mài ngọn bàn chải đánh răng đâm xuyên cổ tự sát.”
“Tự …. sát?” Chu Vũ không tin nổi những gì vừa nghe thấy. Tự sát? Vậy người hôm qua hắn thấy là ai?
“Cậu ta chết rồi?”
“Đúng vậy. Xác nhận tử vong. Nghiệp chướng! Chuyện này lúc ấy báo chí đều có viết, cậu không đọc sao?”
“Cháu mới từ nơi khác tới”
“Vậy sao? Thảo nào cậu lại không biết.” Lão thái thái gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Chết rồi….” Thấp giọng nhắc lại hai từ này, Chu Vũ cảm thấy có chút mờ mịt lại có chút hoang mang. Vậy Tống Phàm Hiên hôm qua hắn gặp là cái gì? Suy nghĩ kỹ một chút Chu Vũ liền cảm thấy cả người phát lạnh….