“Cô câm miệng lại cho tôi, ở đây đến lượt cô lên tiếng sao? Tô Noãn, cô đừng nghĩ mình là quan trọng…”
“Đúng là phiền phức!”
Không để đối phương mắng hết câu, Dương Triết lắc đầu nói: “Được được, có chuyện gì nói với tôi đi”.
“Anh là cái…”
Tô Mi vừa định mắng tiếp thì lại nghe Tô Noãn bình tĩnh nói một câu: “Chuyện này tôi nghe theo Dương Triết, anh ta nói sao thì tôi làm vậy, hai người từ từ nói chuyện, tôi về phòng nghỉ ngơi một lát”.
Nói rồi cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, Tô Mi định đuổi theo nhưng bỗng bị Dương Triết kéo tay lại.
“Anh tránh ra cho tôi!”
Tô Mi vươn tay định đẩy Dương Triết ra nhưng lúc này anh bỗng thay đổi sắc mặt, một tay kẹp mạnh vào cổ đối phương, sau đó nhích lên từng chút.
Tô Mi chỉ cảm thấy như bị một thanh sắt kẹp ngang cổ, cả người dần dần rời khỏi mặt đất, hai chân dùng sức đạp nhưng không hề phát ra tiếng động nào.
Lúc này, trong lòng cô ta bỗng cảm nhận được sự sợ hãi chưa từng có, cổ bị kẹp cứng, cổ họng không thở được, không thể nào diễn tả được cái cảm giác sắp chết đó.
Điều khiến cô ta cảm thấy hoảng sợ nhất là đôi mắt của Dương Triết, không hung dữ cũng không tàn nhẫn nhưng lại lạnh lẽo chẳng khác nào một con rắn độc, như thể sắp có tai họa xảy ra ngay sau đó.
Thấy sắc mặt đối phương dần tím tái, Dương Triết mới buông tay ra.
Khụ khụ…
Tô Mi che cổ ho dữ dội, một lúc sau mới thấy đỡ hơn một chút, sau đó cô ta bỗng thấy tóc mình bị ai đó túm chặt rồi dùng sức ấn cô ta lên tường.
“Cô nghe cho rõ đây”.
Giọng Dương Triết rất bình tĩnh nhưng đôi mắt đó lại khiến Tô Mi cảm thấy sợ hãi đến độ run lẩy bẩy: “Cô về nhà nói lại với bà cụ, chuyện này, ai nói gì cũng không giải quyết được, trừ khi bà ta đích thân đến đây. Còn người đến làm trò hề cô thì hôm nay chính là một bài học dành cho cô, nếu không tin thì lần sau cô có thể thử”.
Nói rồi anh chỉ ra cửa: “Cút đi!”
Cũng không biết tại sao nghe được hai chữ này, Tô Mi lại có cảm giác như được đại xá, cô ta vội vã lảo đảo chạy ra ngoài, vừa nãy thật sự sợ chết khiếp rồi.
Dương Triết thở phào rồi đóng cửa lại, anh đẩy cửa phòng ngủ ra thì thấy Tô Noãn đang yên tĩnh đọc sách bên trong.
“Nói chuyện thế nào rồi?”
Tô Noãn không ngẩng đầu mà đã hỏi, lúc này, ngay cả cô cũng không nhận ra là bản thân lại tin tưởng Dương Triết đến mức đó, dám giao cả những chuyện quan trọng cho anh giải quyết.
“Anh đã thương lượng đàng hoàng với cô ta, dùng lý lẽ để thuyết phục đối phương, cô ta cũng cảm thấy rất hổ thẹn, không còn mặt mũi tiếp tục ở lại đây nữa nên đi rồi”, Dương Triết cười nói.
“Cái miệng của anh nói thật không?”
Tô Noãn bực bội trợn mắt nhìn tên này: “Dù sao tôi đã giao chuyện này cho anh rồi, tự anh xem xét nên làm thế nào đi”.
Dương Triết lè lưỡi cười nói: “Sao em lại tin tưởng anh đến thế nhờ?”
Tô Noãn thở dài, đóng quyển sách lại, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà: “Thật ra, mấy ngày nay tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tôi nghĩ có đôi lúc bản thân quá yếu đuối nên ai cũng có thể giẫm đạp lên mình”.
“Thật ra tôi hiểu những lời anh nói, trong chuyện này, không thể đồng ý với họ nhanh như thế được nhưng chính tôi lại không nhẫn tâm nổi… Nếu bảo tôi tự mình giải quyết thì tôi lại mềm lòng, thế thì không bằng giao hết cho anh, tôi mặc kệ. Sau này tôi sẽ thay đổi dần!”
Dương Triết khẽ cười, vỗ vai đối phương dịu dàng nói: “Anh không muốn em thay đổi gì cả, sau này em cứ lương thiện như trước, những chuyện còn lại cứ giao cho anh, để anh làm cây gai trong sự lương thiện của em”.
Tô Noãn hơi sửng sốt, khẽ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt vừa kiên định vừa dịu dàng.
Sau khi ra khỏi nhà Dương Triết, Tô Mi cũng dần bình tĩnh lại, trong mắt lóe lên tia hung ác, trong lòng lại nghĩ ra thêm ý nghĩ xấu xa.
“Bà nội!”
Tô Mi đi thẳng đến nhà bà cụ Tô, nước mắt nước mũi tèm nhem mách lẻo: “Tô Noãn quá đáng lắm, cháu nhẹ nhàng nói chuyện với cô ta nhưng cô ta chẳng những không nghe mà còn bảo Dương Triết đánh cháu, bà xem cổ cháu bị hai người đó siết này”.
“Mình cháu thôi cũng không nói làm gì, nói thế nào Tô Noãn cũng là người nhà họ Tô, xảy ra chuyện lớn như vậy lại đứng ngoài nhìn, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa”.
“Còn nữa, bà biết cô ta nói gì không? Cô ta thế mà muốn bảo bà đích thân đến tận nhà xin lỗi cô ta, nếu không ai nói gì cũng mặc kệ, cô ta thật sự không xem bà ra gì. Bà nội, cháu nghĩ nên đuổi loại người như cô ta ra khỏi nhà họ Tô, từ nay về sau nhà họ Tô không có người này…”
“Cháu câm miệng lại ngay!”
Bà cụ Tô đập mạnh lên bàn: “Cháu nghĩ bà già rồi nên hồ đồ à? Bà còn không rõ Tô Noãn là người thế nào sao? Nghĩ cho nhà họ Tô? Có người nào trong số mấy người thật sự nghĩ cho nhà họ Tô không? Tất cả đều chỉ chăm chăm vào túi tiền của mình, ngày nào cũng đấu đá lẫn nhau, mấy năm nay nhà họ Tô không có bước phát triển nào chính là vì các người không đoàn kết với nhau đấy!”
“Nhưng… nhưng cô ta cũng không thể yêu cầu bà đích thân đến nhà xin lỗi chứ, làm thế là không tôn trọng bà rồi…”
“Được rồi, đừng nói nữa, nên làm gì tự bà có tính toán riêng!”
Bà cụ Tô thở dài: “Quản gia, chuẩn bị xe”.
Tô Mi vốn định đi theo nhưng lại bị bà cụ Tô đẩy xuống xe.
Mặc dù bà cụ Tô đã lớn tuổi nhưng bà ta không hồ đồ, bà ta biết cân nhắc lợi và hại. Vụ hợp tác với tập đoàn Thiên Thành lần này rất quan trọng với nhà họ Tô, có lẽ trong cả đời này, họ cũng chỉ có một cơ hội vậy thôi, một khi lỡ mất thì không biết còn lần sau nữa không.
Nếu nói tới người thật sự nghĩ đến lợi ích của gia tộc của nhà họ Tô thì người đó chắc chắn là bà cụ Tô. Chỉ cần có thể tiếp tục hợp tác với tập đoàn Thiên Thành thì đừng nói là đến tận nhà xin lỗi, bảo bà ta quỳ xuống cũng được.
Trên đường đi, bà ta đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi, lát nữa dù Tô Noãn có chỉ vào mặt bà mà mắng thì bà ta cũng phải cắn răng bấm bụng nhẫn nhịn, nhà họ Tô tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một này.
Lúc đi đến trước cửa, bà cụ Tô hơi do dự, không có can đảm gõ cửa, trong lòng bà ta cảm thấy thấp thỏm không yên, lát nữa mình sẽ đối mặt với những gì? Quở trách, ánh mắt lạnh lùng hay lời chỉ trích của Tô Noãn?
Lúc này cửa đột nhiên bị kéo ra.
Tô Noãn và bà cụ Tô bốn mắt nhìn nhau, bà cụ Tô có vẻ hơi thận trọng, mấp máy môi nhưng vẫn không nói lời nào.
“Bà nội, sao bà đến mà không gọi điện báo trước vậy?”
Tô Noãn bỗng nở nụ cười ngọt ngào, vươn tay dìu cánh tay bà cụ: “Bà mau vào đi, Dương Triết nói lát nữa bà sẽ đến mà cháu không tin. Bà ngồi nghỉ một lát, cháu và anh ấy đang chuẩn bị đồ ăn cho bà, hôm nay bà ở lại ăn cơm nhé”.
Cô vừa đón bà cụ vào nhà vừa nói vọng vào trong bếp: “Dương Triết, bà nội đến rồi, anh nhanh lên một chút, đừng để bà đói”.
Sau đó lại đích thân ngồi xổm xuống thay giày cho bà cụ, rồi lại bưng trà, rót nước.
Lúc này bà cụ Tô hoàn toàn ngơ ngác, Tô Noãn nhiệt tình như thế nằm ngoài dự liệu khiến bà ta rất bất ngờ.
“Ăn cơm thôi”.
Dương Triết bày ra một bàn thức ăn cười nói: “Bà nội, Tô Noãn đặc biệt dặn cháu là bà thích ăn cá ăn cải và mộc nhĩ trộn, cháu đều chuẩn bị cho bà đây, cháu nấu không ngon lắm, bà ráng ăn nhé”.
Trên bàn ăn, hai người chốc thì gắp thức ăn cho bà cụ, chốc thì lại thêm cơm cho bà ta.
Bà cụ vô cùng khó hiểu, cuối cùng không kiềm được nói: “Tô Noãn, chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Thành…”
“Cháu vừa gọi cho chủ tịch Trương rồi”.
Tô Noãn cười nói: “Bà nội yên tâm, cháu đã hẹn với chủ tịch Trương, ngày mai cháu đến công ty họ ký bản thỏa thuận cuối cùng”.